Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Khương Ti Chử Tửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74: Chương 74
“Thằng ranh, thả mẹ tao xuống!”
Phúc Sinh vừa buông tay, ông ta đã tự ngã lăn lên tảng đá mài ngoài sân.
Diệp Tiêu Long quát:
Phúc Sinh lắc đầu.
Tem thì cậu không có, nhưng trong người có tiền.
Dù sư phụ từng nói, ai rồi cũng sẽ phải c·h·ế·t, không cần quá đau buồn, nhưng anh không muốn bà nội Chu c.h.ế.t lúc này.
Khi ra đến cổng, hai bà con dâu đứng chặn ngay cửa: “Các người định đưa mẹ chồng tôi đi đâu hả?”
“Anh hai, chị dâu, sao hôm qua hai người không nói với tụi em một tiếng?”
Hàn Tích trả lại tiền, nhưng giữ lại tem phiếu.
Ông ta làm ở xưởng thịt, mỗi ngày chặt không biết bao nhiêu con heo, sức lực đầy người, sao phải sợ thằng nhóc gầy gò này?
Trước mặt họ lúc này, như thể Diệp Hoài Cảnh đổi tính rồi quay trở về vậy.
“Chuyện gì vậy chị dâu? Hai người này là ai vậy?”
“Cậu đi mua ít gạo, rau, thịt với trứng nhé, hôm nay tụi mình đến nhà bà nội Chu ăn cơm.”
Tay còn chưa chạm tới bà Chu, đã bị Phúc Sinh đá bay ra xa, nằm rạp dưới đất hồi lâu chưa ngồi dậy nổi.
Tạ Tiểu Ngọc đứng lại, cười lạnh: “Bà chỉ là con dâu mà chiếm nhà của bà nội Chu, lại còn tưởng mình là chủ nhà? Đây là nhà của ông nội Diệp, bà nội Chu là vợ của ông, bà mới là chủ nhân thật sự của căn nhà này. Bọn tôi đã hẹn trước với bà hôm nay đến thăm. C·h·ó ngoan thì tránh đường, cút!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàn Tích: … Cháu dâu lớn thật là người sống theo cảm xúc!
Chỉ trừng mắt thì được tích sự gì!
Sợ gì chứ, cũng chỉ là thằng nhóc còn chưa mọc đủ lông.
Hai người đàn ông bước lên, định đỡ bà Chu mê man từ lưng Phúc Sinh xuống.
“Bọn tôi là bạn học của Hàn Tích, mà Hàn Tích là cháu của bà nội Chu, chắc hai người quen cậu ấy rồi nhỉ? Hôm qua bọn tôi đã đến đây, hẹn với bà nội Chu hôm nay đến sửa lại mái nhà cho bà.”
Đã xác định là phải đưa đi bệnh viện, thì để con trai đưa mới hợp lẽ.
“Dám đánh người trong nhà tao à? Hôm nay tao đập c.h.ế.t mày!”
Tạ Tiểu Ngọc không tranh với cậu nữa.
Tạ Tiểu Ngọc chẳng có tâm trạng đôi co với bọn họ: “Không thấy bà cũ đã sốt đến mê man rồi à? Tránh đường!”
Vợ chồng con trai thứ hai vừa thấy gương mặt Phúc Sinh, trong lòng hoang mang không kém gì Quý Mặc Liên hôm qua.
Tạ Tiểu Ngọc nói thẳng:
Diệp Tiêu Hổ cảm giác như bị kìm sắt kẹp chặt, không nhúc nhích được chút nào.
Khi đến nhà họ Diệp thì vẫn còn khá sớm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quý Mặc Liên nói: “Chồng anh với Tiêu Hổ còn đứng đực ra làm gì, mau đỡ mẹ xuống đi. Em đi mượn xe kéo, đưa mẹ đến bệnh viện.”
Tạ Tiểu Ngọc nói: “Cậu cứ đi mua trước đi, tôi với Phúc Sinh giờ sẽ qua nhà bà nội Chu.”
Dù bà Chu vẫn đối xử tốt với họ, nhưng Diệp Hoài Cảnh lại quá xuất sắc, khiến hai người anh luôn bị lu mờ.
“Đêm qua dột mưa, chăn bị ướt, bà nội Chu bị cảm rồi sốt mê man luôn. Cậu mau đi báo cho ba mẹ cậu, tôi với Phúc Sinh đưa bà đến bệnh viện trước.”
Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy bà nội Chu đã sốt đến mức hôn mê, vội nói: “Đi, chúng ta tới bệnh viện!”
Anh nắm lấy tay Tạ Tiểu Ngọc — kiếp này, anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra.
Từ nhỏ, hai anh em họ chưa từng thoát khỏi cái bóng của Diệp Hoài Cảnh.
Phúc Sinh đang cõng bac gái mình đi ra, mà bà vẫn còn hôn mê.
Phúc Sinh lật chăn ướt ra, cõng bà nội Chu lên lưng, mở cửa phòng phía sau.
Tạ Tiểu Ngọc bỗng “phì” một tiếng, nói: “Xin lỗi c·h·ó nhé, c·h·ó là bạn tốt của con người. Tôi không nên lấy bà ra so với c·h·ó. C·h·ó còn biết trung thành và bảo vệ chủ, còn bà thì không xứng.”
Anh lùi vài bước, mượn lực nhảy lên mái nhà, gỡ ra hơn chục viên ngói rồi chui xuống từ trên mái vào căn phòng phía sau.
Đến khi hỏi lại vợ chồng nhà anh cả mới biết, thì ra hôm qua họ đã gặp rồi.
Anh nói với Tạ Tiểu Ngọc đang đứng sốt ruột ngoài cửa: “Bị bệnh rồi.”
“Còn ngẩn ra đó làm gì hả?”
“Đó là bác gái tôi, tôi bỏ tiền, cậu đưa tem.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phúc Sinh, hay là anh phá cửa đi?” Phúc Sinh khỏe, nhất định làm được.
May mà có cô, nếu không thì lúc tìm được bà nội Chu, có khi bà đã c.h.ế.t rồi.
Sắc mặt bà cụ đỏ bừng, trán nóng ran, chăn đắp cũng ướt sũng — là do đêm qua mưa dột.
Bà nội Chu chắc chắn là giống như trong giấc mơ, đêm qua phát bệnh rồi.
Quý Mặc Liên:… Con nhỏ này dám mắng bà ta là c·h·ó?!
Quý Mặc Liên nói: “Tụi chị cũng đâu ngờ bọn họ hôm nay lại đến nữa. Trên đời này người giống nhau nhiều lắm, dù sao thì anh hai cũng đã nói rồi, tuyệt đối không thừa nhận thằng đó là con Lão Tam.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cái đó… có khi đến cả bếp cậu cũng chẳng được sờ vào đâu, bác gái cả tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài đấy.”
Nói rồi, cô cùng Phúc Sinh đi thẳng đến căn nhà sau.
Cậu choáng váng, vội hỏi:
Diệp Tiêu Long lấy lại tinh thần.
Ông cụ cũng yêu quý Lão Tam nhất, yêu đến mức khiến hai người con trai còn lại phát điên vì ghen tị.
Nhưng vừa đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Phúc Sinh, cả hai bất giác khựng lại.
Lúc ngồi xe buýt, cô kể cho Phúc Sinh nghe giấc mơ đêm qua:
Cửa phòng phía sau được chốt từ bên trong, Tạ Tiểu Ngọc gõ mãi mà không thấy động tĩnh gì, cô bắt đầu lo lắng.
Quý Mặc Liên thấy hai người đàn ông còn đứng bất động, trong lòng nghĩ — giờ hàng xóm đã bắt đầu tụ lại xem rồi, nếu không ra vẻ thì đợi đến bao giờ?
Quý Mặc Liên vừa thức dậy mở cửa liền thấy hai người họ, vội vàng chặn lại:
“Sao lại là hai người nữa?”
“Đây là nhà tôi, các người không được vào, không thì tôi báo công an đấy!”
Mỗi lần có chuyện quan trọng, Tiểu Ngọc đều biết trước.
Tạ Tiểu Ngọc đưa tiền và tem phiếu cho Hàn Tích:
“Bọn tôi đến thăm bà nội Chu.” Tạ Tiểu Ngọc nói thẳng, rồi đẩy cô ta ra.
“Ông nội Diệp vừa về nhà, trong nhà đã treo đầy màn trắng, bà nội Chu bệnh c.h.ế.t rồi. Em vốn định tối qua đến tìm anh, nhưng trong mơ cứ không tỉnh dậy nổi.”
Lúc này Hàn Tích đã mua rau về, thấy trong sân loạn cả lên.
Phúc Sinh một tay đỡ bà nội Chu, tay còn lại đón lấy cây gậy đang vung tới.
Nếu không, để hàng xóm xung quanh thấy, lại nói xấu sau lưng thì mất mặt lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bác gái làm sao vậy?”
Phúc Sinh nghiêng đầu nhìn Tạ Tiểu Ngọc.
Quý Mặc Liên… Con tiện nhân này rõ ràng là đang mắng cô còn không bằng c·h·ó!
Bên kia, Diệp Tiêu Hổ vung gậy lao tới, chẳng thèm để ý có thể làm bà Chu bị thương:
Lúc này, Diệp Tiêu Hổ và Dư Tiểu Tiền cũng vừa thức dậy:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.