Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Khương Ti Chử Tửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Chương 41
Lưu Tú Hảo thầm cười trong bụng, vợ chồng anh cả đúng là thật thà quá mức. Thôi thì, anh cả chị dâu cứ muốn tự nguyện làm c* li cho Tạ Tiểu Ngọc, cô ta cũng không ngăn, rồi sẽ có ngày họ phải hối hận.
Lưu Tú Hảo cười khẩy: “Phúc Sinh mà đậu được, thì người mù trong làng cũng đậu được! Mẹ với Phúc Sinh ngốc quá, bị Tạ Tiểu Ngọc xoay vòng vòng. Anh cứ nghe em, đảm bảo không thiệt.”
Trước khi quyết định phân nhà, bà đã có ý định dọn sang sống với Phúc Sinh và Tiểu Ngọc. Bà nói: “Mẹ sẽ chuyển sang ở với Phúc Sinh. Còn khoản hai mươi đồng lúc trước chưa chia xong, giờ cũng chia luôn đi, để sau này khỏi bảo mẹ thiên vị.”
Cao Phân tức thì vỗ vào Tiểu Ngọc hai cái, nhưng nhẹ nhàng chẳng đau, Phúc Sinh hoảng hốt, ôm lấy Tiểu Ngọc: “Mẹ đánh con đi.”
Vừa mới phân nhà xong đã muốn đuổi Cao Phân ra khỏi căn nhà sau, Diệp Ngân Sơn lập tức bùng nổ: “Lưu Tú Hảo, ý cô là gì? Cô muốn đuổi mẹ tôi đi à?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Việc phân lại nhà cứ thế mà định xong, Lưu Tú Hảo bỗng nói: “Mẹ, nếu đã phân lại nhà, mẹ sống với Phúc Sinh, vậy căn nhà sau có phải cũng chia lại không?”
Hai vợ chồng anh cả nói ra thì khiến Cao Phân bất ngờ: “Mẹ, vợ chồng con bằng lòng cùng mẹ nuôi Phúc Sinh, cuối năm tính công điểm tính khẩu phần, mẹ cứ sắp xếp hết.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cao Phân và Tạ Tiểu Ngọc đều bật cười, Phúc Sinh chẳng phân biệt được yêu ghét lẫn lộn, mà mẹ vừa rồi cũng chẳng đánh mạnh gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Ngân Sơn hơi khó xử, nói: “Cùng lắm thì nuôi hai người họ hai ba năm. Em nghĩ mà xem, bên nhà mẹ đẻ Tiểu Ngọc chắc chắn sẽ chu cấp học phí, nhà mình chẳng qua chỉ góp ít gạo, giúp Phúc Sinh trồng chút ruộng tự canh thôi. Dù gì cũng là anh em ruột, cần gì phải tuyệt tình như vậy.”
Lưu Tú Hảo nhỏ giọng mắng: “Anh em ruột cái gì, anh với nó đâu cùng cha!”
Chương 41: Chương 41
Lưu Tú Hảo bị Diệp Ngân Sơn mắng đến ngẩn người, chẳng phải đã nói là không nuôi nữa sao? Cô ta khóc lên: “Là mẹ muốn phân nhà mà, anh mắng em làm gì? Đã chia thì chia cho dứt khoát, nếu không mẹ giúp Phúc Sinh làm việc, mà ăn ở vẫn ở nhà mình, vậy chia cái gì?”
“Không có.”
Nói xong hai người đều bật cười, ban đầu không ai dám nói, sợ bị người kia mắng, hóa ra trong lòng cả hai đều có cùng suy nghĩ.
Diệp Kim Sơn hỏi: “Anh thật không ngờ, em cũng muốn nuôi Phúc Sinh và Tiểu Ngọc học hành sao?”
Giang Táo Hoa gật đầu, cô cũng thấy vậy. Hai vợ chồng cùng ra ngoài, ăn cơm xong, Cao Phân lại hỏi: “Các con đều nghĩ kỹ chưa?”
Cao Phân thấy lòng ngọt lịm: “Cái miệng con đúng là bôi mật rồi, bảo sao chị dâu bên nhà mẹ đẻ con thương con đến vậy.”
Tạ Tiểu Ngọc đáp: “Mẹ, nếu con lấy ra sớm, nhà đã chẳng chia nổi nữa rồi. Con thấy mẹ ở riêng với chị dâu hai vẫn hơn. Đợi khi con với Phúc Sinh thi đậu, sau này tụi con mua lại căn nhà này để mẹ ở. Đến khi con với Phúc Sinh tốt nghiệp, ổn định rồi, sẽ đón mẹ lên ở cùng.”
Bà Trần vội kéo Cao Phân lại hỏi có chuyện gì: “Chị với hai nhà con trai xảy ra mâu thuẫn à?”
Cao Phân nghĩ ngợi một lúc, vợ chồng con cả tính tình thật thà, chắc là thật lòng, bà nói: “Lời các con, mẹ ghi nhớ. Sau này nếu thiếu ăn, mẹ sẽ lại mở lời.”
Sau khi chuyển đồ xong, Phúc Sinh định ra đồng làm việc, trước khi lên huyện thì cố gắng kiếm thêm chút công điểm. Cao Phân cũng muốn ra đồng, nhưng Tạ Tiểu Ngọc chặn cả hai người lại, lấy ra phiếu chuyển tiền: “Mẹ, mẹ xem đây là gì?”
Cao Phân nói: “Con bé này, có phiếu chuyển tiền mà không nói với mẹ một tiếng. Nhìn cái bộ dạng keo kiệt của chị dâu hai con mà xem, nếu con lấy ra sớm, mẹ đã chẳng phải chịu bực bội rồi.”
Cao Phân nhìn thấy tờ phiếu chuyển tiền một trăm đồng thì giật mình hoảng hốt: “Sao con có thể lấy nhiều tiền như vậy từ nhà mẹ đẻ?”
Diệp Ngân Sơn nói: “Nhỡ đâu Phúc Sinh thi đậu thật, nhà mình sẽ không còn mặt mũi mà bám vào nữa.”
Diệp Kim Sơn và Giang Táo Hoa trở về phòng, cả hai đều không lên tiếng, mãi đến khi Cao Phân ngoài sân gọi vào ăn cơm, hai vợ chồng mới cùng lúc mở miệng: “Hay là để chúng con nuôi Phúc Sinh đi?”
Tạ Tiểu Ngọc đọc thư của chị dâu cho Cao Phân nghe, trong thư nói rằng cây nhân sâm núi đó đã bán được một trăm đồng, toàn bộ đã gửi cho Tiểu Ngọc và Phúc Sinh làm chi phí sinh hoạt, dặn hai đứa cố gắng ôn tập, đừng lo chuyện tiền nong.
Diệp Kim Sơn cũng đồng cảm: “Anh cũng có cảm giác đó, như thể từng thề thốt gì đó, trong lòng cứ thấy nặng trĩu, không yên.”
Chuyện đúng là như vậy, nhưng đâu được hòa thuận như lời Cao Phân nói. Đây là chuyện xấu trong nhà, bà không muốn kể lể.
Lưu Tú Hảo thì chắc chắn Phúc Sinh không thi đậu, nên đồng ý với sắp xếp của mẹ chồng.
Hai mươi đồng đó chia làm bốn phần, Cao Phân và mỗi người con đều được năm đồng. Sau đó bà thu dọn quần áo của mình. Khẩu phần của bà chỉ còn nửa bao lương thực, bà bảo Phúc Sinh mang đi. Sau đó Phúc Sinh quay lại, cùng hai anh trai chuyển hết giường chiếu và chăn đệm ở căn nhà sau sang bên chỗ mới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cao Phân cười nói: “Chẳng phải kỳ thi đại học được khôi phục rồi sao, Tiểu Ngọc với Phúc Sinh định lên huyện học lại một năm để thi, tôi bàn với hai đứa con trai phân lại nhà. Sau này tôi sống với Phúc Sinh, trông nhà, trồng ít ruộng tự canh, kiếm chút khẩu phần. Hai đứa nó cũng ủng hộ lắm, nên tôi dọn sang sống với Phúc Sinh rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cao Phân nhìn vợ chồng con thứ hai cãi nhau, trong lòng thở dài. Con trai thứ hai trước đây cũng là đứa tốt, chỉ là vợ nó quá tính toán.
---
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.