Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Chương 23

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Chương 23


“Có lưu manh! Mau bắt tên lưu manh thối tha!”

Giang Hoài Sơn ngượng c.h.ế.t đi được. Mấy người họ chặn trước nhà Vương Nhị Lai thì lại không thấy gã đâu. Anh có hiểu luật một chút, đột nhập nhà người khác hình như là phạm pháp. Cao Phân còn đưa một xã viên đến trạm y tế hỏi thăm, nhân viên y tế nói đúng là hôm đó Vương Nhị Lai có đến băng bó vết thương ở sau đầu.

Mười mấy trí thức trẻ trong điểm đều xách gậy gộc ùa ra, không hỏi han gì liền đánh cho Vương Nhị Lai một trận, rồi trói gô gã lại.

Trần đại nương khinh miệt nhổ một bãi nước miếng:


“Lại còn có người vô lương tâm như thế sao? A Phân, chị nghe từ đâu vậy? Có nhầm lẫn gì không?”

Cao Phân nói: “Phúc Sinh bảo thằng bé dùng đá ném vào sau đầu Vương Nhị Lai, gỡ tóc ra xem có vết thương hay không là rõ ngay.”

Giang Hoài Sơn lúc đó cũng vừa ở điểm trí thức trẻ dỗ dành mấy người kia về. Trần đại nương vừa châm đèn dầu hỏi:

Sau đó, bên điểm trí thức trẻ có người chạy sang báo tin, Vương Nhị Lai định nhìn trộm các cô gái tắm thì bị bắt tại trận. Giang Hoài Sơn lập tức dẫn xã viên vào lục nhà gã, tìm được mấy bộ nội y phụ nữ. Mặt anh đỏ lựng, vừa xấu hổ vừa tức giận. Sao trong làng lại xuất hiện cái loại s·ú·c sinh thế này chứ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chuyện trong giấc mơ vợ con kể có thật không? Con có từng dùng đá ném Vương Nhị Lai không?”

Vương Nhị Lai chính là ung nhọt của cả làng. Tạ Tiểu Ngọc cũng không ngồi yên. Trong mơ, nàng còn thấy Vương Nhị Lai lẻn đến khu trí thức trẻ rình trộm các cô gái tắm. Tạ Tiểu Ngọc liền kéo Phúc Sinh đến khu trí thức trẻ bắt gã ta.

Phúc Sinh từ lúc về đến nhà vẫn luôn ngồi ở mép giường. Mẹ nói, nếu không phải Tiểu Ngọc nằm mơ, thì lần này anh đã bị người ta vu oan là lưu manh, còn có thể bị bắt vào tù.

Dù không tin vào giấc mơ của Tiểu Ngọc, nhưng Phúc Sinh không phải người biết nói dối. Cao Phân lập tức mặc áo, gọi con trai cả, sang gõ cửa nhà chị Hoa hàng xóm, gọi Đội trưởng Giang ra bàn chuyện.

Lúc trước Tiểu Ngọc đến nhà họ Diệp tìm mẹ, nói là muốn lấy chồng. Mẹ mừng rỡ chuẩn bị cưới vợ cho Phúc Sinh. Phúc Sinh biết mình không giống người khác, không thích nói chuyện, không chịu được việc người khác chạm vào. Người như anh, sư phụ từng nói, tuyệt đối sẽ không có cô gái nào thích, cũng đỡ phiền, khỏi phải lo bị chuyện tình cảm ràng buộc.

Tạ Tiểu Ngọc nói nàng nằm mơ, mơ thấy Phúc Sinh dùng đá ném Vương Nhị Lai – kẻ lén nhìn phụ nữ tắm – rồi bị thím Liêu vu cho tội giở trò đồi bại, thậm chí còn đi tố cáo lên công xã.

Dạo trước Phúc Sinh còn cứu trâu cày của đội sản xuất, lại càng khiến thím Liêu thêm thù oán.

Ở điểm trí thức trẻ người đông, muốn tắm phải xếp hàng, thường thì đến mười giờ đêm người cuối cùng mới xong để đi ngủ. Vương Nhị Lai đang ghé sát vào cửa sổ nhìn trộm, Tạ Tiểu Ngọc nhặt một viên đá nhỏ đưa cho Phúc Sinh:

“Nhắm vào khớp xương mà ném, lần này đừng để gã ta chạy thoát!”

Đêm qua lại mơ thấy chuyện khi mới đến đây, anh dùng đá ném vào sau đầu Vương Nhị Lai. Không ngờ Tiểu Ngọc cũng mơ thấy. Tuy không hiểu rõ ngọn ngành, anh vẫn gật đầu.

“Thím Liêu đúng là không biết điều, chuyện không có bằng chứng mà dám chạy lên công xã tố cáo, mai lại khiến thím Cao phải cãi nhau với bà ta.”

Cao Phân và Diệp Kim Sơn đến tận nửa đêm mới quay về. Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh về muộn hơn một chút. Lưu Tú Hảo muốn hóng chuyện bị Cao Phân quát cho một trận. Bà giống như đang tìm chỗ xả giận, Lưu Tú Hảo oan ức muốn c·h·ế·t. Cô chỉ là quan tâm thôi mà, không nói thì thôi, tự nhiên bị mắng té tát.

Còn Tiểu Ngọc thì mệt lắm rồi, đã chui vào chăn ngủ. Cô co người lại, bị giày vò cả nửa đêm, chắc là bụng lại đau rồi?

“Mai lên công xã hỏi một cái là biết ngay thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Hoài Sơn nói:

Phúc Sinh trở mình lên giường, kéo đôi chân lạnh ngắt của Tiểu Ngọc áp vào chân mình để sưởi. Trời còn chưa sáng, anh đã dậy lên núi. Trên núi có loại quả đỏ, có thể nấu thành siro ngọt ngọt. Nhà không có tem đường, nhưng hái quả đỏ nấu cho Tiểu Ngọc uống chắc cũng có tác dụng như đường đỏ nhỉ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gần đây Phúc Sinh hay nằm mơ, luôn cảm thấy bên cạnh có một luồng sức mạnh dẫn dắt, khiến anh lang thang trong giấc mơ. Lần trước còn mơ thấy đứa con của Diệp Tứ, nhăn nhúm, không dễ nhìn, nhưng anh vẫn mỉm cười.

Chuyện bại hoại phong hóa thế này không thể xem nhẹ. Hơn nữa, trong các đội sản xuất trong thôn gần đây đều có người mất đồ, toàn là nội y phụ nữ. Đội trưởng Giang lập tức cùng Cao Phân và Diệp Kim Sơn, gọi thêm hai đội viên kín miệng, giữa đêm kéo sang nhà Vương Nhị Lai bắt người.

“Tôi nghe nói, Liêu Hồng Trà chạy lên công xã tố cáo Phúc Sinh giở trò đồi bại. Phúc Sinh nhà tôi thật oan uổng quá rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẹ nói, nếu Tiểu Ngọc không gả vào nhà họ Diệp thì sẽ bị lưu manh trên thành phố cướp đi mất. Thế là anh đồng ý. Sau khi lấy giấy kết hôn ở huyện về, ánh mắt Tiểu Ngọc ngày càng rạng rỡ.

“Quần áo mất trong làng đúng thật là do Vương Nhị Lai trộm à?”

Hiện giờ đã nhét giẻ vào miệng Vương Nhị Lai, nhốt trong chuồng bò, để ông Lý trông coi. Chờ sáng mai sẽ giải lên đồn công an.

Bà gọi Phúc Sinh đến, hỏi:

Phúc Sinh ra tay dứt khoát, viên đá bay trúng kheo chân Vương Nhị Lai một cách chính xác. gã hét thảm một tiếng, quay đầu lại thì thấy lại là thằng ngốc Diệp Phúc Sinh. Muốn chạy mà chân không đứng lên nổi, từ nhà tắm vọng ra tiếng thét của Lương Thiên Đông:

“Đó là nhà họ Liêu đáng đời! Chuyện con trâu cày của đội sản xuất, còn chưa tính sổ với họ đâu.”

Bà Trần đại nương không dám tin:

Chương 23: Chương 23

Cao Phân tức đến sôi máu, lần trước Liêu Hồng Trà cũng từng vu oan cho Phúc Sinh, còn muốn ép Phúc Sinh làm con rể ở rể trong nhà bà ta. Cao Phân tin tưởng nhân phẩm của Phúc Sinh, Tiểu Ngọc ngủ chung giường với anh mỗi ngày mà còn chưa thành thân thực sự, làm sao có thể giống như lời thím Liêu nói là người chẳng ra gì.

Phúc Sinh không sợ tên lưu manh mẹ nói. Nếu gã dám cướp Tiểu Ngọc, anh có thể đánh gã bỏ chạy. Thật ra Tiểu Ngọc không cần phải sợ gì cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Chương 23