Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Thanh Tri Hứa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 395
Chỉ vì sau khi thi đậu đại học sẽ được chăm sóc cho em gái.
Khóc một lúc lâu sau, Quý Tử Thư đưa khăn của mình cho cậu ta.
Cha mẹ của cậu ta ở chuồng bò bị bệnh cũng không ai quan tâm, cuối cùng trong một đêm đông giá lạnh, hai người đều không chịu đựng được nữa nên đã lựa chọn tự sát.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Doãn Đào mới lau mắt kính và dùng mắt kính đen dày nặng che khuất đôi mắt sưng đỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em gái của tôi tự sát vào ngày thứ ba sau khi tôi nhận được thư thông báo.”
Vốn dĩ em gái cũng phải bị đưa đến nông thôn, nhưng vì cơ thể em gái tàn tật, nên được ở lại huyện thành, là bà ngoại chăm sóc cô ấy.
Trong đêm tối nhận được tin tức có thể đi thi đại học, cậu ta đã chạy suốt đêm.
Chương 395
Khi anh trai mang theo tin vui về nhà, cô ấy anh tra vì chăm sóc mình mà không đi học, cho nên đã chọn tự sát.
Mọi người:… Tất cả đều là hít hà một hơi.
Doãn Đào cảm thấy mình chịu áp lực rất lâu, ở trong thôn núi kia, suýt chút nữa đã xóa sạch tất cả hy vọng của cậu ta, khôi phục thi đại học làm cậu ta lại thấy được hy vọng.
Nào ngờ em gái lại nhảy sông tự sát trong ngày thứ ba, sau khi cậu ta về nhà nhận được thư thông báo đậu đại học, nước sông lạnh như băng đã vĩnh viễn mang đi mạng sống của em gái, cũng là người thân duy nhất của cậu ta.
Em gái cũng thấy vui thay cậu ta, cuối cùng cậu ta cũng thoát khổ sau nhiều năm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có những nỗi đau do dòng chảy thời gian để lại chỉ là một câu nói, nhưng cũng có là nỗi đau cả đời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đó Doãn Đào mới học lớp 11, cậu ta cũng bị đưa đi, nhưng mà có một học sinh của cha đã giúp đỡ nên cậu ta chỉ đi xuống nông thôn.
Doãn Đào thấy mọi người đều không nói lời nào, chỉ thở dài một hơi nói câu “Xin lỗi” rồi khóc một hồi, có người lắng nghe nỗi khổ áp lực ở trong đáy lòng, cậu fa cũng thấy tốt hơn rất nhiều.
Ngay cả lời cảm ơn cũng không nói nên lời, chỉ là gật đầu rồi bắt đầu lau nước mắt.
Cậu ta bị nhốt ở nông thôn, ngay cả tư cách trở về cũng không có, bởi vì chiếc mũ trên đầu vẫn chưa được gỡ xuống.
Theo lời kể của cậu ta, được biết cha mẹ của Doãn Đào là giáo viên, từ khi mười năm thảm họa bắt đầu, cha mẹ cậu ta đều là trường hợp điển hình bị đưa đến chuồng bò ở nông thôn.
Mọi người nghe xong chỉ có thể thở dài thổn thức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi nhận được tin tức này, qua ngày hôm sau, cậu ta đã không nhịn được mà viết thư nói cho em gái.
Vận mệnh dường như không dành cho cậu ta một chút ơn huệ nào cả, chỉ mang đến trắc trở và bất công.
Lúc cậu ta nhận được đến tin tức cũng đã gần đến kỳ thi đại học, mấy tháng đó vào ban ngày cậu ta phải làm việc, chỉ có buổi tối là có thời gian, không có điện, cậu ta ăn mặc cần kiệm dùng phiếu đổi dầu hoả, hầu như mỗi ngày đều thức đến rạng sáng.
Doãn Đào cũng là người có tố chất tâm lý vô cùng mạnh mẽ, nếu không cũng sẽ vượt ra từ nhiều biến cố như vậy.
Mặc kệ là miễn cưỡng cười vui hay là thật sự nghĩ thông suốt, dù sao cậu ta cũng khôi phục hơn một ít.
Khương Tuệ Ninh đứng dậy đóng cửa phòng ngủ lại, cũng không biết nói cái gì, mọi người chỉ có thể yên lặng đứng ở một bên.
Thật vất vả chịu đựng đến ngày được thấy ánh rạng đông thì bệnh tình của em gái lại bắt đầu chuyển xấu, mà cô ấy vẫn luôn không nói cho người anh trai là cậu ta biết.
Ở thời đại đó rất hỗn loạn và bất lực, một khi đã quyết định chuyện gì rồi là bạn sẽ không có cơ hội xoay chuyển.
Năm trước bà ngoại duy nhất cũng đã đi rồi.
Từ đây cậu ta có thể thoát ly nơi đó, cũng có thể trở về thành phố chăm sóc em gái.
Khương Tuệ Ninh nhìn cậu ta, thật ra ở trong thời kỳ này nói an ủi có vẻ khá nhợt nhạt, nhưng mà bọn họ vẫn an ủi cậu ta vài câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.