Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 739: Chương 739

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 739: Chương 739


Nhân vật vĩ đại không bao giờ ăn xì dầu, nhưng lại thích ăn thịt kho tàu, món thịt lợn kho không nước tương này được đặc chế riêng cho ngài ấy, nếu bây giờ mở tiêu chuẩn ăn đặc biệt mới có cơ hội ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thiệu Minh Lệ biết rõ phải ẩn nhẫn, nhưng vẫn không nhịn được: “Bộ trưởng Trịnh, cô gái này có tầm nhìn sâu rộng, cô ta cố ý hù dọa ngài, ha ha, chỉ sợ ngay cả Tân Hoa Môn mở về hướng nào cũng không biết.”

Cái gì? Trung Nam... Trần A Ngưu run rẩy một chút: “Cô nói bậy.”

Ông ấy được ăn qua vài lần, lúc ăn tò mò hỏi một câu, mới biết được chuyện này.

Vẻ mặt bộ trưởng Trịnh nghiêm túc, có một chỗ quả thật không thêm xì dầu vào thịt kho tàu, chỉ thêm màu đường, chỉ có người ăn qua mới biết được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông ấy làm nhân chứng tại hiện trường, còn là cấp bậc cao nhất, khó có thể không đếm xỉa đến.

Chương 739: Chương 739

Trái tim Trần A Ngưu lạnh dần, lãnh đạo lớn như vậy sao mắt cũng mù thế?

Bộ trưởng Trịnh ngẩng đầu lên và nhìn cô với vẻ khó tin.

Bộ trưởng Trịnh nhìn Lạc Di thật lâu, cô ăn mặc trang nhã, khuôn mặt ngây thơ vô tư, thoạt nhìn cũng không phải là một đứa trẻ nhà người bình thường.

“Cháu là đứa trẻ ngoan, loại chuyện bẩn thỉu này cháu đừng dính tay vào, tôi sẽ xử lý tốt.”

Làm mọi chuyện to ra, đối với ai cũng không tốt.

Trần A Ngưu còn đang tự hỏi Tân Hoa Môn là nơi nào, bộ trưởng Trịnh liền cuống lên: “Đừng đừng, cô gái nhỏ à, ngàn vạn lần cháu đừng làm loạn, tôi biết cháu thiệt thòi, tôi sẽ làm chủ cho cháu.”

“Ừ, quả thật không biết, tôi chỉ biết là...” Lạc Di nhếch mép, bỗng nhiên nhớ tới ba món mặn một món canh đã ăn ở đó: “Thịt kho tàu không thêm xì dầu ăn rất ngon, dùng màu của đường, không biết vì sao nhà tôi lại không làm ra mùi vị kia.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ta điên cuồng xông về phía cây cột, muốn đập đầu c·h·ế·t, người cảnh vệ đã sớm đề phòng anh ta, đẩy đầu anh ta ra khiến cho anh ta ngã nhào xuống.

Cô tủi thân hốc mắt đỏ lên: “Ôi, cháu không làm cái gì hết, liền trở thành tên cuồng g.i.ế.c người, cháu oan uổng quá, lúc nào cũng có điêu dân muốn hại cháu.”

Ai hiểu thì hiểu, người không hiểu... thì không có biện pháp hiểu.

Anh ta hạ quyết tâm, “Trời ơi, thời đại này người nghèo sẽ không có đường sống sao? Quan chức bảo vệ lẫn nhau, đây là muốn bức c.h.ế.t tôi, tôi sẽ c.h.ế.t ngay ở cổng...”

Người bên ngoài tuyệt đối không thể biết được.

“Bộ trưởng Trịnh, ngài không biết cô ấy...” Thiệu Minh Lệ biết ông ấy, quan hệ hai nhà còn khá thân thiết, có thể coi như người một nhà.

“Lạc Di.”

Thiệu Minh Lệ cười lạnh một tiếng, chỉ biết đùa giỡn hai bên, miệng còn nói hươu nói vượn: “Thịt kho tàu sao có thể không thêm xì dầu? Ha ha, đừng đùa nữa.”

“Biểu diễn trước cổng sân có ý nghĩa gì?” Lạc Di thấy tên sb này phiền c·h·ế·t: “Không bằng đi đến nơi cao cấp nhất, chọn ngày không bằng đụng ngày, đụng ngày không bằng hôm nay, bây giờ liền đi Tân Hoa Môn đi, đi đi, tôi đưa anh qua đó.”

Nhân viên bên trong bức tường đỏ ăn cơm căng tin, thịt kho cũng được nấu giống như bên ngoài.

LẠC Di vô cùng tò mò: “Ôi, ăn vạ không thành công liền lấy cái c.h.ế.t ra, nhiều thủ đoạn thật, dựa vào lối suy nghĩ này, có phải một ngày nào đó nếu anh muốn làm thủ lĩnh, có phải sẽ cầm sợi dây thừng đi đến cửa biển Trung Nam, tìm cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p không?”

Vậy vấn đề là, người như thế nào mới có tư cách ăn?

“Cháu tên gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bộ trưởng Trịnh nhướng mày, lạnh lùng nhìn về phía Trần A Ngưu: “Đúng là điêu dân.”

Vậy mà Lạc Di được ăn qua, còn đặc biệt rõ ngưỡng cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 739: Chương 739