Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Quan Oánh Oánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 687: Chương 687
Từ Mông lại gần, nóng lòng tiếp nhận báo cáo, wow wow, quả nhiên là thật.
Cô ta có thể đứng ở chỗ này và có mối liên hệ với giáo sư Francis, cho thấy hậu thuẫn của người đứng phía sau mạnh đến cỡ nào.
“Ông nội, chúng cháu đã trở lại.” Lạc Xuân Mai gọi rất thân thiết: “Cháu mang cho ông một ít đồ ăn vặt từ thủ đô, ông ăn thử đi.”
Từ Mông vội vàng đồng ý, thái độ rất ân cần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lạc Xuân Mai cũng không xem báo cáo, tràn đầy tự tin nói: “Nhất định là quan hệ thân thích.”
Cả hai đi chơi vui vẻ ở bên ngoài một vòng rồi mới trở về khách sạn, nhân viên đưa bọn họ tới trước mặt giáo sư Francis.
Sắc mặt Từ Mông căng thẳng, không tự chủ được mà nín thở, tuy rằng Lạc Xuân Mai nói là người thân, nhưng như thế nào anh ta cũng cảm thấy việc này rất mơ hồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy quá đơn giản, chúng cháu lập tức kết hôn, ông nội, cháu muốn tổ chức tiệc cưới tại khách sạn sầm uất nhất thủ đô, mời những người nổi tiếng mọi tầng lớp, vậy mới không bôi nhọ danh tiếng của ông.”
Vì để xuất ngoại, vì vinh hoa phú quý.
“Xuân Mai, em không sao chứ?”
Giáo sư Francis trả lời qua loa, nhẹ nhàng liếc bọn họ một cái, bộ dạng bất đồng ngôn ngữ.
Giáo sư Francis nhìn cô thật lâu, đùa giỡn với ông ta, thật là ngây thơ đến buồn cười: “Được.”
“Em...” Từ Mông muốn nói lại thôi, cảm thấy tâm trạng của cô ta thay đổi quá nhanh.
Giáo sư Francis thản nhiên nói: “Chỉ có quan hệ thân thích mới được.”
“Sao vậy? “ Lạc Xuân Mai kéo cánh tay anh, nụ cười rất ôn hòa.
Cho đến khi cảnh sát tới, khi nhìn thấy bộ đồng phục kia, Lạc Xuân Mai lập tức câm như hến, run lẩy bẩy ôm lấy cánh tay Từ Mông không buông.
Chương 687: Chương 687
Chút chuyện nhỏ này làm sao có thể làm không tốt được?
Anh ta kéo Lạc Xuân Mai rời đi, đã không còn hứng thú vui chơi nữa.
“Rất tốt.” Lạc Xuân Mai khẽ mỉm cười, so với lúc nổi điên giống như hai người khác nhau.
Mặt giáo sư Francis tái mét, ông ta coi Lạc Xuân Mai là món hàng hiếm của Trung Quốc.
Lạc Xuân Mai mở cờ trong bụng: “Còn nữa, ông nội định cho cháu bao nhiêu của hồi môn đây?”
Lạc Xuân Mai đảo mắt, lặng lẽ nhìn chỗ tối: “Đi xem phim đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em còn muốn đi đâu chơi? Anh đi cùng em.”
Cô ta phải tìm người giúp đỡ, cả nhà Từ Mông rất thích hợp.
Người giàu có khác.
Ông ta không coi Lạc Di ra gì: “Được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ấn tượng của giáo sư Francis đối với Lạc Di chỉ có hai điểm, một là bạn gái của Tiêu Thanh Bình, hai là có chút bản lĩnh.
Từ Mông khẽ thở dài một hơi ở trong lòng, cho dù là bệnh thần kinh, anh ta cũng nhất định cưới.
“Thật tốt quá.” Lạc Xuân Mai hoan hô một tiếng, cười rất vui vẻ: “Ông nội, cháu muốn đưa cả nhà vị hôn phu của cháu đi.”
Từ Mông hít sâu một hơi, thật nhiều tiền, có thể mua mấy căn nhà ở thủ đô.
Nhưng Lạc Xuân Mai lại cau mày: “Ít vậy sao? Nhiêu đây không xứng với thân phận của ông, cháu là cháu gái ruột của ông, nhưng ông lại không nỡ bỏ ra một triệu đô la Mỹ có phải không?”
Từ Mông phải nói hết nước hết cái không ngừng xin lỗi, mới giải quyết được mọi chuyện.
Tâm trạng giáo sư Francis đều đặt vào trong kế hoạch, thuận miệng báo một con số: “Mười ngàn đô la Mỹ.”
Người phiên dịch cười hì hì đưa tới một phần văn kiện: “Tiểu thư Xuân Mai, báo cáo giám định DNA của cô và giáo sư Francis đã có.”
Ánh mắt giáo sư Francis lóe lên, người phiên dịch tươi cười gật đầu: “Đúng vậy, chúc mừng, cuối cùng cô cũng có thể ra nước ngoài.”
Tinh thần của Lạc Xuân Mai là xảy ra chút vấn đề, nhưng lúc bình thường chỉ số thông minh không có vấn đề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dung mạo của Lạc Xuân Mai là một người Trung Hoa điển hình, tóc đen, mắt đen, da vàng, không giống giáo sư Francis chút nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.