Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Quan Oánh Oánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 176: Chương 176
Lạc Di đắc ý nhướng mày, nói mình đây mà, hì hì.
Tiêu Thanh Bình khiêm tốn cười nhẹ: “Anh chỉ bắt chước nghịch một chút thôi, sao so được với người mở ra trường phái này.”
Quay đầu nhìn lại, Tiêu Thanh Bình thấy Ngô Tiểu Thanh đang làm túi, bèn tò mò ngồi xuống xem.
“Thím, cháu thử một chút được không ạ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm mỹ rất khá, này là thành quả hun đúc của gia thế sao?
“Được chứ.” Ngô Tiểu Thanh chưa bao giờ cảm thấy nam nữ có gì bất đồng, bà đối xử với những đứa bé trai cũng ngang hàng với bé gái, trong vấn đề phân chia việc nhà cũng vậy, vợ chồng đều bình đẳng, luôn phụ giúp nhau một tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt trời đã ngả về tây, Tiêu Thanh Bình không dám nán lại lâu hơn, nếu không sẽ hết xe về thị trấn.
Hàng ngày, mọi người đều phải lao động, đều mệt, dựa vào đâu mà bắt phụ nữ sau khi tan làm còn phải về làm việc nhà, còn đàn ông chỉ nằm chờ ăn?
Lần này hợp tác với cậu ấy cũng là vì để ý đến đống vải vụn của cậu, cậu lại đang ở trong thị trấn, quen thuộc hoàn cảnh nơi đó, như vậy dễ tiêu thụ hàng hóa hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Thanh Bình lại tuôn một tràng khen ngợi như nâng lên trời, Lạc Di hớn hở cười tít.
Ngô Tiểu Thanh nhìn vẻ kiêu ngạo của con gái mà bật cười, con bé này có lúc nhìn rất chín chắn, già dặn, nhưng cũng có lúc đặc biệt trẻ con, ví dụ như lúc này.
Cô vơ đại mà cũng tìm được một đối tác siêu lợi hại rồi này.
Lần đó dẫn theo Tiêu Thanh Bình đi đổi đồ chỉ là tiện thể, cô lại không mất xu nào, sao mà không giúp một chút?
Chương 176: Chương 176
Lời tán dương, ai mà không thích nghe chứ? Lạc Di cũng thích, bèn cười híp mắt, lấy ra chiếc túi tự làm để khoe khoang, cô tự tay làm hết từ đầu đến cuối đó nha.
Người đi đầu mới là người thông minh nhất, công lao lớn nhất.
Lạc Di há hốc miệng, khiếp sợ thốt lên: “Anh giỏi quá.”
Ngô Tiểu Thanh nhìn Tiêu Thanh Bình hí hoáy với đám kim chỉ, chợt nhận ra cậu bé này rất khéo tay, thử vài đường đã biết làm, thành phẩm trông còn khá đặc biệt, mang một cảm giác rất khác, khiến người ta phải nhìn lại mấy lần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khóe miệng Tiêu Thanh Bình nhếch cao, gò má hồng hồng, vừa vui vẻ lại vừa ngượng ngùng: “Em mới là giỏi nhất, cái gì cũng biết, cái gì cũng thạo.”
Gia đình Lạc Quốc Vinh giúp cậu đưa hai bao tải hàng đến trạm xe, cùng chờ xe tới rồi lại vận đồ lên xe. Lạc Quốc Vinh còn nhờ tài xế xe bus hỗ trợ Tiêu Thanh Bình lúc tới bến xe, ông tặng tài xế một túi rau to làm quà cảm ơn.
Khái niệm đàn ông không dính việc nhà chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ của bà.
Trước đó, bởi thấy thương cảm trước hoàn cảnh của ông cháu Tiêu Thanh Bình nên cô mới muốn giúp họ một tay trong phạm vi cho phép, nhưng cô không phải thánh mẫu, không thể vì người khác mà tổn hại đến lợi ích của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lạc Di giơ ngón cái khen ngợi: “Anh giỏi thế, làm được còn siêu hơn cả em hình dung.”
Ngay cả đánh nhau cũng lợi hại như vậy luôn.
Lạc Di vô cùng kinh ngạc, anh ấy mới lần đầu bán hàng đã học được cách thức của dân sale, đầu tiên là phân tích thị trường, sau đó nắm chặt tâm lý khách hàng để tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ.
Khi Lạc Quốc Vinh dắt con trai quay lại, những sản phẩm thủ công ở quầy đã bị đổi sạch, hai bao tải đồ đổi lại đang nằm đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.