Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Quan Oánh Oánh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1067: Chương 1067
Lạc Quốc Vinh và vợ nhìn nhau, khách nước ngoài làm sao lại quen biết Tiểu Di?
"Tiểu Nhiên, em yên tâm đi, chị đã nhận thư mời của hai trường đại học Thanh Hoa Bắc Đại rồi, sẽ ở lại Bắc Kinh dạy học."
"Chờ tôi một lát nhé, nếu mọi người đói có thể đi mua gì đó ăn trước."
Lạc Di theo vào cửa hàng, cử chỉ điềm tĩnh.
Một người đàn ông tóc nâu tiến lại, chào hỏi rất nhiệt tình.
Lạc Di nhìn theo ánh mắt của cô gái, vài vị khách nước ngoài đang đứng bên cửa sổ tầng hai, vẫy tay về phía cô.
Lạc Nhiên choáng váng: "Gì cơ? Chị tính làm trợ lý giáo sư cho đại học Thanh Hoa Bắc Đại? Thiệt không vậy? Chị chỉ lớn hơn em có ba tuổi thôi đó!"
Lạc Di nhướng mày, thì cứ gặp xem sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lạc Nhiên đã vài ngày không về nhà, mỗi ngày đều bận rộn đến tận khuya, thường ở lại ký túc xá.
Lạc Di bỗng nhớ ra: “Chào ông Andrés."
Cô vừa nghĩ vừa sờ đầu em trai, nhấc tay một cái lại phát hiện ra thằng nhóc này giờ cao hơn cô nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta không thích chuyện nhà, cũng sẽ không hỏi thăm tình huống trong nhà của người bên cạnh, nên anh ta hoàn toàn không biết gì về gia đình của Lạc Nhiên.
Lạc Di tỏ vẻ thương tiếc nhìn cậu em trai: "Tôi vẫn luôn du học ở nước ngoài, nó lại cho là tôi sẽ định cư ở nước ngoài luôn không về nữa, đúng là một thằng nhóc ngốc."
"Không sao đâu." Lạc Di vỗ vỗ cánh tay của em trai: “Thầy Mạnh, Tiểu Nhiên chỉ là nhất thời nóng vội, mong thầy thông cảm."
"Ông ấy nói quen biết cô." Cô gái trẻ làm việc ở bộ phận tiếp tân, vẻ ngoài và cách cư xử đều rất tao nhã.
Mạnh Triệu tỏ ra kính trọng, đây là một trí thức yêu nước. "Tôi hiểu, nhưng lần sau không được lấy lý do này nữa nhé, Lạc Nhiên."
"Vâng." Lạc Nhiên rất ngoan.
Đây không phải là dịp chính thức, mọi người đều không quá nghiêm túc.
Cô ngượng ngùng cười cười, Lạc Nhiên lại có hơi đực mặt ra, chị đang nói cái gì vậy nhỉ?
Lạc Di ngạc nhiên: “Tôi là Lạc Di."
Mạnh Triệu: “…” Là trâu bò x2!
Lạc Nhiên thực sự rất lo lắng. Tình cảm chị em họ luôn rất tốt: “Chị, em rất sợ."
Cô gái trẻ hơi ngạc nhiên: “Có vị khách nước ngoài muốn gặp cô ở trên lầu."
Ánh mắt Lạc Di đầy thương cảm: “Em cứ chăm chỉ làm việc, nghe lời người lớn, đừng nghĩ lung tung, khi nào em về nhà chúng ta sẽ nói chuyện nhiều."
Lạc Di vẫn đang nói liên tục: “Tôi hết lòng học hành để trở về phục vụ tổ quốc, nhưng gặp không ít khó khăn, trải qua bao gian khổ mới có thể trở về. Những ngày qua Tiểu Nhiên lo lắng quá chừng."
"Là giáo sư."
Cô vừa nhấc mắt, Lạc Nhiên đã lập tức ngoan ngoãn cúi thấp đầu, tiến đến trước mặt chị, Lạc Di xoa xoa hai cái, bấy giờ mới hài lòng.
"Em biết rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông Andrés thẳng thắn: “Tôi rất quan t@m đến máy in vạn năng của cô, không biết có cơ hội hợp tác không?"
"Chào tiến sĩ Lạc Di, tôi là Thomas Andrés, đã gặp cô tại hội nghị ra mắt máy in vạn năng lần trước, tôi vẫn không thể quên được vẻ đẹp của cô." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người chuẩn bị rời đi, đổi chỗ khác để ăn cơm. Vừa đi được vài bước, một cô gái trẻ chạy đến, chặn đường họ: “Xin chờ một chút, xin hỏi cô là tiến sĩ Lạc Di phải không?"
Ông Mạc nhắc nhở một câu: “Cẩn thận lời nói, đừng nói lung tung."
Tiêu Thanh Bình rủ mi mắt xuống, che đi ý cười trong mắt, lại chiêu trò rồi.
Lạc Di cảm thấy rất lạ: “Tôi không quen họ."
Lạc Di mỉm mỉm cười: “Tiểu Nhiên khi nào có thể về nhà?"
Lên lầu hai, thấy một nhóm người ngồi quây quần đang nói chuyện, tất cả đều nở nụ cười, không khí khá thoải mái.
Lạc Nhiên: “…” Chị mình trâu bò thật!
Đôi mắt Lạc Di khẽ chuyện động: "Chào thầy, thầy Mạnh, tôi là chị của Lạc Nhiên, hai chị em tôi đã bốn năm không gặp nhau, vốn thằng bé cho rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại tôi được nữa, thế nên mới…"
"Em cũng không chắc, chị, em muốn cùng chị ăn một bữa cơm, chúng ta đã lâu lắm rồi không ăn cùng nhau."
Mạnh Triệu cảm thấy có chút kỳ quái: "Chuyện gì đây?"
"Em biết rồi ạ." Lạc Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi Lạc Di xuất hiện, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô với vẻ mặt khác nhau, một nhóm là người Hoa, một nhóm là người nước ngoài, dễ dàng nhận ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.