Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Nhan Manh Manh Manh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Chương 92
Cô đã quyết định, ngay cả khi thị trường bây giờ vẫn chưa được tự do [1], cô cũng sẽ phải kinh doanh ngay lập tức! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đi nào, bây giờ tới xã mua bán cùng chị, chúng ta đi mua một chút đồ dùng cần thiết" Nói xong, cô liền kéo hai bạn nhỏ đi theo.
"Các em ngoan, chị dâu hứa rằng không bao lâu nữa trong nhà sẽ có thêm thật nhiều gà." Ngực Cố Nghiên đau nhói, vội vàng ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng.
Vừa rồi vốn dĩ không lấy ra không phải vì không muốn trả nợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vành mắt Cổ Nghiên lập tức đỏ lên, long lanh ánh nước.
Trong lòng cô bé còn ôm một cái hộp, bên trong là giun đất cô và anh hai cùng nhau bắt.
Chẳng qua cô biết rõ, đối phương muốn khiến bọn họ mất mặt, nên cho dù có cầm được số tiền này thì lúc đó họ vẫn sẽ lấy đi đồ đạc trong nhà, thà giữ lại còn hơn.
Có điều chưa kịp chờ Cố Nghiên đi, Cố Nhị Ni đã xách theo một cái túi vừa chạy đến vừa thở hồng hộc.
Cô vẫn còn giữ lại hai nhân dân tệ.
"Chị A Nghiên, bà nội bảo em mang cái này tới cho chị." Cô ấy vừa nói vừa mở túi ra.
"Nghiên Nghiên, anh lên núi trước, em ở nhà đợi anh về." Trình Kính Tùng lập tức vác cuốc lên.
Vẫn cần suy nghĩ xem phải ăn bữa cơm tiếp theo thế nào, trong nhà đã không còn thứ gì.
Có thể nói tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ cả.
Mũi Cố Nghiên chua xót, nhanh chóng lấy tiền từ trong túi ra: "Nhị Ni, thay chị đưa cho bà nội chút tiền này Cuộc sống của bà ấy cũng không khá giả gì, cô không thể lấy không đồ của bà.
Chương 92: Chương 92
[1] Thị trường chưa được tự do: Thị trường có sự can thiệp của chính phủ và tại đó các tác nhân cung và cầu không được phép hoạt động tự do. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thảo nào!" Trình Kính Tùng vốn đang nghi ngờ sự khác thường của hai vợ chồng nhà họ Phùng, bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Chỉ là bây giờ... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mao Mao Nhuyễn Nhuyễn, hai em nhớ dọn dẹp lại trong nhà một chút, rõ chưa?"
"Tên khốn nạn đó, chờ đến lúc em nhìn thấy nhất định sẽ nhổ vào mặt hắn ta!" Mao Mao trước đó cũng từng nghe qua lời đồn đại của các xã viên về chuyện lúc trước Cổ Nghiên từ chối gả đi nên đương nhiên biết rõ Triệu Kiến Minh là ai.
Cố Nghiên cúi đầu nhìn, chỉ thấy bên trong là rau chân vịt do bà cụ tự trồng, rau xanh, khoai lang, dầu muối, còn có bột mì trắng mà chính bà cũng không nỡ ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chị A Nghiên, cũng không phải là chị không biết rõ tính tình của bà nội, chị cứ tha cho em đi nhé!" Cô ấy nói thêm vào.
"Yên tâm, Nghiên Nghiên Trình Kính Tùng rời đi, Cố Nghiên với hai đứa nhỏ cùng nhau dọn dẹp qua ngôi nhà lộn xộn vừa bị xới tung lên.
"Nhưng bà nội chắc chắn sẽ không muốn lấy tiền của chị." Nhị Ni nào chịu nhận, nếu bà biết cô ấy cầm tiền về, nhất định sẽ rất tức giận.
Rõ ràng cô đã lấy chồng mà vẫn phải nhờ bà nội đến cứu tế.
"Vậy anh đi đường chầm chậm thôi nhé!" Cố Nghiên biết anh rất cứng cỏi kiên quyết, nên cho dù đã có cách xử lý bữa trưa, cô vẫn không gọi anh lại.
"Rõ rồi ạ!" Hai đứa trẻ nhanh chóng đồng ý.
Mao Mao cũng chua xót tột cùng, đó chính là gà mái do chính tay bọn họ nuôi lớn, chỉ vì cậu là con trai nên vẫn luôn cố ngăn cho nước mắt chảy ra.
Hừ, không phải là ghen tức chị dâu đã cưới anh trai bọn họ sao!
Sau khi nói xong, Trình Kính Tùng bèn vội vàng lên đường đi kiếm đồ ăn.
Nhuyễn Nhuyễn ngồi xổm xuống trước chuồng gà trống rỗng, vừa nhặt lông gà vừa rưng rưng rơi nước mắt: "Sâu chưa kịp ăn xong mà gà mái đã mất rồi."
Anh cũng không thể để Nghiên Nghiên đói bụng cùng mình chứ?
Nghe vậy, Cố Nghiên đành phải từ bỏ.
Khoảng cách giữa hai đại đội rất gần, bà nội biết chuyện nhanh như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.