Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Nhan Manh Manh Manh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 161: Chương 161
"Ôi vãi! Đúng vậy thật!" Mao Mao dứt khoát chạy lên phía trước, giựt cái mái tóc như kẻ trộm của anh ta ra.
Chương 161: Chương 161
Mao Mao phát hiện ra sự tồn tại của Triệu Kiến Minh, vừa cho anh ta một đồng, kết quả lại phát hiện chỗ không đúng. Vì thế cậu bé vội vàng chớp mắt, cẩn thận nhìn đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta mê c·ờ· ·b·ạ·c, vẫn còn nợ sòng bạc số tiền lớn như trước, nhưng lần này anh ta làm gì còn người vợ nào để bán nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gương mặt đó không phải là Triệu Kiến Minh thì còn là ai được nữa?
"Đúng thật là ác giả ác báo, người xấu xa cũng đã nhận lấy hậu quả!"
Chỉ là so với năm đó, anh ta không còn vẻ gọn gàng sạch sẽ mà thay vào đó thì quần áo rách rưới, vừa bẩn vừa hôi, giống như mấy chục năm rồi chưa tắm lần nào.
"Tên đểu cáng như vậy không xứng đáng với tiền của tôi!"
"Ô kìa, không phải là trong nhà đã tham ô nhiều tiền lắm sao? Sao bây giờ lại gãy chân gãy tay thế này? Đúng là đáng đời mà!"
Có mấy người không biết sự tình còn cho rằng thằng nhóc này hung dữ quá, nhưng sau khi nghe được ngọn nguồn, đầu đuôi câu chuyện thì đều thị nhau nhổ nước bọt vào anh ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu không phải Cố Nghiên hại, nhà bọn họ sao có thể tan cửa nát nhà.
Tóm lại, quá là thê thảm.
Anh ta càng trốn trốn tránh tránh như vậy, ngược lại khiến cho hai đứa trẻ càng thêm nghi ngờ.
Trong một thời gian ngắn, Triệu Kiến Minh giống như một con chuột, bị mọi người cùng nhau mắng chửi, lăng nhục.
Anh ta hận, thật sự rất hận!
Nhất định là Cố Nghiên báo thù!
Ai có thể ngờ được, nhà máy vốn nên thuộc về nhà mình, cuối cùng lại trở thành đồ vật trong túi Cố Nghiên.
"Hóa ra tên này là tên bạo lực gia đình mà tiếng xấu đồn xa!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù Mao Mao còn nhỏ nhưng chưa từng quên việc bị làm nhục. Nói xong liền lấy lại số tiền mà ban nãy định đưa cho anh ta.
Quan trọng hơn là anh ta còn mất một cánh tay, một bên chân cũng không còn, nhìn bộ dáng anh ta bây giờ chắc hẳn là bị người ta cố ý gây ra rồi.
Có lẽ không ai có thể tưởng tượng được, năm đó anh ta đứng trên cao nhìn bọn họ châm chọc như thế nào. Giờ đây, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, anh ta đã trở thành dáng vẻ như vậy, anh ta ngay cả con giun con gián dưới cống cũng không bằng.
Cuối cùng Nhuyễn Nhuyễn đã nhận ra: "Anh ơi, hình như anh kia là cái tên đểu cáng Triệu Kiến Minh!"
"Chị dâu nói rất đúng, cái loại này, bây giờ nhìn chỉ thấy buồn nôn!" Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn đồng thanh đáp.
Triệu Kiến Minh mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng vừa nghĩ đến các loại truyện trong khoảng thời gian này đều trùng hợp như vậy, anh ta còn có cái gì mà không hiểu đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ể, sao tên ăn mày này nhìn quen quen?"
Con tiện nhân!
Cho nên người của sòng bạc rất tức giận, cũng chỉ đày đọa anh ta, c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n anh ta, khiến anh ta sống không bằng c.h.ế.t mà thôi.
Triệu Kiến Minh vô cùng xấu hổ, vội vàng thu dọn chậu xin tiền, chật vật dọn đồ, lúc này chỉ khao khát có thể nhanh chóng tìm được một lỗ trên mặt đất để có thể chui vào.
Cô sớm đã nhờ người trông chừng Triệu Kiến Minh rồi, tất nhiên cũng biết kết cục bây giờ của anh ta như thế nào.
"Mao Mao, Nhuyễn Nhuyễn, đi thôi, so đo gì với hạng người như này, mất mặt lắm." Không biết Cố Nghiên từ đâu đi tới, dắt hai đứa trẻ rời khỏi chỗ đó.
Trước khi đi còn không quên nhổ miếng nước bọt nữa.
"Để xem sau này tên này còn đánh phụ nữ, ngược đãi động vật như thế nào!"
Nói xong liền nhổ miếng nước bọt vào anh ta.
Giọng điệu cô nhàn nhạt, thậm chí còn không thèm nhìn Triệu Kiến Minh một cái, giống như sự tồn tại của anh ta là điều buồn nôn và ghê tởm nhất trên cuộc đời này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.