Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Nhan Manh Manh Manh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 106: Chương 106
Bà thím nhà họ Ngưu này, đương nhiên anh cũng chẳng lạ lẫm gì bởi trước giờ làm người luôn chanh chua cay nghiệt.
Trực tiếp nói: “Cháu trai tôi làm giám sát viên trực ở trên thị trấn để chống lại thị trường chợ đen và đầu cơ. Nó nói với tôi rằng loại que cay này xuất hiện trên thị trường chợ đen, nếu không phải cô bán nó, thì còn có thể là ai được cơ chứ?"
“Nói cả nửa ngày, vẫn là đoán?” Cố Nghiên nở nụ cười, tuyệt nhiên không ngoài dự liệu.
“Nếu không tôi thấy không cần lục soát gì nữa cả, trực tiếp bắt Cổ Nghiên đi thôi, đại đội trưởng!” Nói xong, bà ta lại tựa như đại đội trưởng đề nghị.
Bà ta liên tục hắt nước bẩn, hận không thể đưa tất cả mọi người của nhà họ Trình vào tù. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi xem các người ai dám!” Trình Kính Tùng sắc mặt mặt nặng nề, buông lời, bàn tay thô ráp đã chạm vào cái xẻng sắt bên cạnh.
Cậu thề, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu gặp phải loại người vô sỉ đến cực điểm như thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 106: Chương 106
“Các người sao có thể vô sỉ như vậy chứ!” Mao Mao gần như sắp khóc, ôm chặt lấy Cố Nghiên không chịu buông tay.
Thím Ngưu cũng không sợ anh, ngược lại càng thêm tin tưởng suy đoán của mình: “Nhìn kìa, ai nấy đều gấp gáp hết kìa, điều này chứng tỏ nhà bọn họ chính là có vấn đề!"
Nếu như ai dám đến, anh sẽ dùng tư thế này liều mạng với họ.
“Đó cũng là do các người không cho lục soát trước, làm kẻ trộm chột dạ chẳng khác nào thừa nhận!” Thím Ngưu thề son sắt, cả người cơ hồ đều muốn nhảy dựng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hu hu hu, không được mang đi chị dâu của tôi đi, chị dâu của tôi trong sạch. Nhuyễn nhuyễn ôm lấy ôm lấy chân trái cô, giống đồ trang sức đeo trên người vậy, khóc lóc ồn ào.
Dù sao quả thật cô chưa từng làm chuyện này, không phải đoán còn có thể là cái gì.
Trình Kính Tùng tức giận vô cùng, cơ bắp toàn thân đều tản ra sự tức giận nồng đậm: “Bà nói gì đi chứ!"
Đám người nhao nhao nhường đường cho anh, nhìn anh đi tới trước mặt Cố Nghiên, trước sau như một che chở cô.
Xem nhà bọn họ là nơi nào chứ, muốn lục soát là lục soát.
Trái tim Cố Nghiên như bị bóp lấy, cô vốn cũng không giận gì, thậm chí còn cảm thấy buồn cười thế nhưng lúc này nắm đã bắt đầu cứng lại.
“Hừ, các người thật đúng là không thấy quan tài không rơi lệ, cũng không nghĩ tới không có chứng cớ tao làm sao có thể tới báo cáo." Thím Ngưu khinh thường hừ lạnh.
“Cái này tính là làm chứng cái gì chứ, các ngươi đều là người một nhà, khẳng định đều sẽ thay cô ta nói chuyện!” Thím Ngưu lập tức nghiêm túc phê phán.
Chẳng lẽ nào, Cố Nghiên thật sự chưa từng đi tới đó?
“Nghiên Nghiên cô ấy chưa từng làm chuyện đầu cơ, các ngươi không có tư cách lục soát nhà chúng tôi” Trình Kính Tùng cùng em trai và em gái đồng thời lên tiếng, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ c.h.ế.t người, vậy giờ phút này thím Ngưu đã có thể bị băm thành ngàn mảnh.
“Đoán thì đã làm sao, là thật hay giả, lục soát nhà cô có bao nhiêu tiền không phải là biết rồi sao?” Thím Ngưu tỏ ra bộ dáng "Cho dù ta đoán ta cũng khẳng định có thể đoán đúng Đúng vậy, bà ta quả thật không thể bắt được cô, nhưng nhiều chi tiết như vậy kết hợp lại với nhau, không phải cô, lại có thể là ai?
“Vậy thím có chứng cớ gì!” Lúc này, Trình Kính Tùng đen mặt đi tới.
Lập tức, các xã viên vây xem đều có chút bối rối, không biết nên tin tưởng ai mới tốt.
“Dựa vào cái gì chứ!” Đôi mắt của hai đứa trẻ Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn ngay lập tức ửng đỏ.
Năm đó anh chỉ từ chối việc để em dâu bà ấy đến nhà anh làm dâu, kết quả bà ấy vẫn ôm hận trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không thể không nói, thím Ngưu này nói cũng có đạo lý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.