Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 885
Học tri thức thôi mà, chỉ cần nhớ là được, cần gì phải trả lời rành mạch từng câu từng chữ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng... bảo cậu bé thức đêm sao? Đó là chuyện không thể nào!
Lục Niệm Thư vẫn nhớ chuyện cậu bé không chịu đi học trước đây. Khi bị ép buộc phải đến trường, Lục Nhất nhất quyết không học lớp mầm mà đòi vào lớp một. Lục Chính Đình bảo cậu bé học lớp một, cậu lại muốn học lớp cao hơn.
Lục Nhất lười biếng mở mắt: "Nhớ kỹ rồi."
Thế là cậu bé ôm sách ngữ văn và toán học của anh trai, đọc từ chiều đến tận chín giờ tối mới đi ngủ.
Lục Minh Thụy và Lục Niệm Thư tò mò ghé lại xem. Thấy Lục Nhất gấp sách, Lục Minh Thụy cười cười:
Lúc ấy, Lâm Uyển nói thẳng: "Ngày mai kiểm tra, thi được lớp nào thì học lớp đó."
Cậu bé vừa xem vừa chỉ vào hình, gặp chữ nào không biết liền hỏi Lục Minh Quang. Chẳng mấy chốc, cậu đã có thể chỉ đúng vị trí của các cơ quan trong cơ thể. Tiếp đó, cậu lại xem phần nội tuần hoàn, quan sát đường đi của mạch máu, ghi nhớ từng vị trí, rồi cuối cùng nghiên cứu kỹ hơn về bộ khung xương.
Cậu bé chỉ lên người mình, nói rành rọt từng bộ phận: "Đây là tim, đây là gan, phổi, dạ dày... Đúng không? Rất đơn giản!"
Hôm sau, Lâm Uyển ra đề thi. Nếu chỉ tính khả năng của cậu bé, đáng ra có thể vào lớp bốn, nhưng mẹ cố ý làm khó, nên cuối cùng Lục Nhất đành học lớp ba. Dù vậy, cậu bé không hề phản đối. Vì chính cậu tự tin rằng, nếu có thêm vài tiếng nữa ôn tập, chắc chắn có thể vào lớp bốn. Nếu chịu thức đêm, có khi còn học được lớp năm.
Lục Minh Thụy càng không tin: "Không phải em bảo là có nhiều chữ không biết đọc sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 885 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Nhất gật đầu: "Đúng."
Vậy là lần đầu tiên trong đời, Lục Nhất chịu khó một chút, nhờ Lục Minh Quang giảng bài cho. Nhưng mẹ không đồng ý, bắt cậu tự học, hiểu được thì học, không hiểu thì phải vào lớp một.
Lục Niệm Thư bật cười. Cô bé hiểu rất rõ Lục Nhất—đứa trẻ này lười biếng đến mức sẽ không vì bị khích tướng mà động lòng. Nếu cậu bé không muốn làm gì đó, người khác nói gì cũng vô ích, cậu chẳng hề bận tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Minh Quang gật đầu, nhưng nhanh chóng hỏi thêm: "Đơn giản thật hả? Vậy tim chia làm mấy phần? Nó bơm m.á.u như thế nào? Phân biệt tĩnh mạch và động mạch ra sao?"
Lục Minh Thụy lập tức giơ tay lên ngăn lại: "Khoan đã, đợi chút! Tuấn Tuấn?"
Bởi vậy, giờ đây, việc cậu bé đọc sách giải phẫu rồi hiểu ngay cũng không có gì lạ. Bình thường, cậu đã nghe mẹ giảng bài không ít lần, hơn nữa trong phòng khám còn treo bức tranh cơ thể người đầy màu sắc. Người khác có thể không để ý, nhưng kiểu đầu óc như cậu bé thì chỉ cần nhìn qua chắc chắn sẽ ghi nhớ.
Lục Nhất thản nhiên đáp: "Đây đâu phải cuộc thi."
Lục Minh Thụy nheo mắt đầy nghi ngờ: "Vậy nói thử xem." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.