Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 507
Anh về thôn Đại Loan làm gì?
Nói rồi, bà nhanh chóng quay đi lấy thuốc cho hai người con trai lớn. Nhưng trong lòng bà vẫn lo lắng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Các em cứ đi trước đi, lát nữa anh sẽ tới phòng y tế."
Anh ấy không nghe được, không sao đâu!
Lục Chính Đình chỉ nhàn nhạt đáp:
"Em đi trước đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Để ngựa lại cho anh. Anh muốn về thôn Đại Loan một chuyến." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Anh sao thế?"
Lục Chính Đình nhìn Lâm Uyển với ánh mắt phức tạp, sau đó dịu dàng nói:
Lâm Uyển ngạc nhiên nhìn anh.
Sau bữa sáng, cha của Lâm Uyển nhanh chóng ra vườn trái cây làm việc. Hai đứa nhỏ, Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang, ríu rít đòi theo Lâm Uyển đến phòng y tế chơi. Lâm Uyển đeo chiếc cặp sách của mình, liếc qua Lục Chính Đình, thấy anh vẫn ngồi yên, không có ý định nhúc nhích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 507 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con rể muốn hỏi gì? Chẳng lẽ còn giận con gái mình sao?
"Nếu không có việc gấp thì đợi mấy ngày nữa chúng ta cùng về. Còn nếu có chuyện quan trọng, anh nói với em, em làm giúp anh được mà."
Nói xong, cô lấy giấy bút ra, nhanh chóng vẽ mấy từ khóa để giải thích rõ ý của mình.
Nghe vậy, Lâm Uyển càng thêm bối rối.
Từng từ ngữ đều rõ ràng, nhưng ghép lại thì chẳng hiểu gì cả. Anh nhíu mày, lẩm bẩm:
Lục Chính Đình nhìn cô, điềm tĩnh nói:
Cô vẫy tay gọi anh:
Cô nhìn anh, suy nghĩ một chút, rồi bạo dạn đưa tay lên vò loạn mái tóc anh:
Cái "ừm" ấy khiến Lâm Uyển không khỏi bất mãn.
Sao hôm nay anh ấy lại như thế? Lục Chính Đình không đi cùng cô sao?
"Ừm."
Cô cảm thấy ánh mắt ấy khiến mình lạnh sống lưng, nhưng rồi nghĩ thầm:
"Mẹ, con muốn hỏi mẹ chút chuyện."
“Cưỡi ngựa? Đá xẻng? Làm mình làm mẩy?”
Thấy anh nhất quyết không muốn đi cùng mình, Lâm Uyển cũng không miễn cưỡng. Cô dẫn hai đứa trẻ đi trước, để lại anh một mình trong sân.
Nhìn bóng lưng vợ con rời đi, Lục Chính Đình ngẩng đầu, để ánh nắng ấm áp buổi sớm chiếu lên gương mặt. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó quay xe lại, đi về phía mẹ Lâm đang rửa bát trong bếp.
Cô nhíu mày:
Lục Chính Đình chỉ nhàn nhạt đáp:
"Đợi đã, mẹ cho hai anh con uống thuốc đã."
"Anh ngoan quá!"
Nghĩ vậy, Lâm Uyển nhanh chóng quay người, rời đi như thể trốn chạy.
Mẹ Lâm định tìm cớ rời đi, liền vội đáp:
Anh ừm cái gì mà ừm?
"Họ đang nói mình sao? Mình làm mình làm mẩy từ bao giờ? Nổi nóng với Lâm Uyển ư? Đánh c.h.ế.t mình cũng không dám!"
Mẹ Lâm thoáng thấy con rể đi tới, trong lòng bỗng có chút bất an. Bà nở một nụ cười, nhanh chóng rửa xong chỗ bát đĩa rồi vội tránh đi. Nhưng Lục Chính Đình đã cất tiếng gọi:
"Đi nào."
Lục Chính Đình nhìn theo bóng lưng cô, trong đầu đầy những dấu hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.