Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 403
Bác sĩ Kim cũng gật đầu chào chị dâu cả Lục, sau đó mang rượu đến. Chị dâu cả thấy thế thì đỏ mặt, lập tức tiến đến giúp mẹ Lâm thả sủi cảo vào nồi nước sôi.
Thấy Lâm Uyển kiên trì, chị dâu cả Lục đành gật đầu đồng ý, sau đó định về nhà lấy thêm đồ cho Minh Lương. Lâm Uyển ngăn lại:
"Cháu dâu, cháu và Uyển Uyển là người nhà, không cần khách sáo. Cháu cứ ngồi trò chuyện đi."
Chương 403
"Mẹ, mẹ có ở lại không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Cường bật cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chị dâu cả mau ngồi đi! Thả sủi cảo nhanh lên, cháu đói lắm rồi."
Mẹ Lâm lại vui vẻ nói:
Mẹ Lâm đáp:
"Không phiền đâu, hai đứa nhỏ không sao đâu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Minh Lương vừa ăn vừa khen:
Cô tự nhủ:
Chu Tự Cường, quen thói đùa vui, nói lớn:
Lúc này, Lục Chính Đình mang nửa bát sủi cảo, đổ ra hai chén để nguội, đưa cho Lâm Uyển:
Cơm nước xong, chị dâu cả Lục vội vàng giành phần rửa chén, nhưng mẹ Lâm ngăn lại:
Lâm Uyển nhận lấy, húp hai miếng rồi quay sang hỏi mẹ:
Dẫu vậy, chị dâu cả Lục vẫn thấy không thoải mái. Trong nhà còn có bác sĩ Kim và Chu Tự Cường, cô không quen ngồi cùng đàn ông. Ngay cả bữa ăn vừa rồi, cô cũng không dám tự mình ngồi vào bàn, mãi đến khi Lâm Uyển kéo cô ngồi xuống, cô mới dám ăn.
"Ngày mai cha con còn phải làm việc, mẹ phải về. Mẹ nghỉ chút rồi đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cháu mới tí tuổi đầu mà đã nói ‘đời này’ rồi à?"
Hành động đó không phải do cô tự ti, mà là vì sống với anh cả Lục, anh ta luôn ngăn cô ngồi ăn cùng. Ban đầu, anh nói cô bận trông con, nhưng dần dà, nó trở thành quy tắc.
"Không phiền chút nào. Hai đứa này ngoan lắm, dễ thương, chẳng làm phiền ai cả."
Những chiếc sủi cảo nhân trứng gà và rau hẹ chín nhanh chóng, bốc lên hương thơm ngào ngạt. Rau hẹ xanh biếc quyện với vị trứng vàng óng ánh, lớp vỏ bột mì vừa dai vừa mịn, mỗi miếng đều khiến người ăn cảm thấy thỏa mãn.
Minh Lương nghiêng đầu, cười ha ha, rồi húc nhẹ vào Tiểu Minh Quang. Trẻ con nhanh quên, sáng còn buồn vì bị đánh, giờ ăn no thì đã quên hết chuyện buồn bã. Nhìn con trai cười vui vẻ, chị dâu cả Lục cảm thấy quyết tâm của mình càng thêm vững vàng.
Lâm Uyển nhấn mạnh:
Lâm Uyển gật đầu:
"Chị cứ để hai đứa qua chơi cho thoải mái, bọn nhỏ cùng nhau thì càng dễ trông."
“Mình không thể tiếp tục sống như trước nữa. Phải làm việc chăm chỉ, dựa vào bản thân để mang lại bữa ăn ngon lành như thế này cho các con.”
"Đời này con chưa từng ăn bữa cơm nào ngon như vậy!"
"Không cần đâu. Hai đứa nhỏ ăn không hết bao nhiêu, quần áo cũng chuẩn bị đủ rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe thế, chị dâu cả Lục định từ chối:
"Không nóng nữa đâu."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.