Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 312
Từ đó, cô bắt đầu thường xuyên cưỡi ngựa đến các đại đội lân cận để luân phiên chỉ đạo. Mỗi chuyến đi của cô không chỉ mang lại những kiến thức hữu ích mà còn thu hoạch được nhiều món quà cảm ơn. Đại đội thì tặng mì sợi, đội khác cho thịt, có nơi lại mang đến bông vải hay vải thô dệt sẵn. Thậm chí, cô còn nhận được cả dầu đậu phộng – những thứ này khiến cuộc sống của cô phong phú hơn nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tại bệnh viện công xã, không chỉ các bác sĩ và y tá có mặt, mà cả bí thư công xã, nhóm phó bí thư, và các cán bộ y tế từ những đại đội khác cũng đến. Các thôn bị ảnh hưởng nặng bởi dịch sốt rét đã cầu cứu, khiến công xã phải khẩn trương tìm cách giải quyết.
Lời khen ngợi của bà khiến cả hội trường đồng loạt vỗ tay, tiếng vỗ tay rộn ràng như lời ghi nhận công sức của Lâm Uyển. Nhóm lãnh đạo công xã cũng không tiếc lời ca ngợi, nhiều người còn đặc biệt ghi nhớ tên cô.
"Được mọi người tin tưởng như vậy, tôi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Uyển mỉm cười đáp lại: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bí thư công xã vô cùng coi trọng chuyện này. Ông yêu cầu hai cán bộ chủ chốt là Trương Kiều và Vương Thịnh Vận đưa ra giải pháp.
Chương 312
"Tôi tự nhận là người biết châm cứu, nhưng những huyệt vị dùng để chữa sốt rét mà đồng chí vừa trình bày, nói thật, tôi cũng chưa từng biết đến. Đồng chí Lâm Uyển đúng là chí công vô tư, đáng để chúng ta học tập!"
Vương Thịnh Vận do sức khỏe yếu, có dấu hiệu sinh non nên không trực tiếp tham gia chỉ đạo phòng dịch. Bà ta đề xuất:
"Để bác sĩ Lâm Uyển làm báo cáo truyền thụ kinh nghiệm. Việc cô ấy ngăn chặn dịch ở đại đội Ngũ Liễu rất đáng khen, cần được chia sẻ rộng rãi."
Vương Thịnh Vận nghe xong bài trình bày của Lâm Uyển, không giấu nổi sự xúc động, liền nói:
Một vài bí thư và bác sĩ chân trần của các đại đội khác lập tức tiến lên mời mọc:
Sau bữa sáng, Lâm Uyển đeo túi sách trên vai, cầm theo bút, chào tạm biệt mọi người rồi cưỡi ngựa tới công xã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Uyển ra sông giặt đồ, nhưng cô chỉ giặt nội y của mình. Quần áo ngoài của cô được Lục Chính Đình kiên quyết đòi giặt giúp. Ban đầu cô hơi ngại, nhưng thấy anh kiên trì, cô cũng vui vẻ đồng ý.
Nhờ ý kiến này, Lâm Uyển có cơ hội trình bày trước tất cả. Cô không giấu giếm bất kỳ điều gì, từ phương pháp phòng ngừa đến các bài thuốc dân gian và kỹ thuật châm cứu – tất cả đều là kiến thức cô học được từ hệ thống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Riêng quần áo của tiểu Minh Quang, hai chị dâu tắm cho bọn trẻ xong thì giặt luôn.
"Bác sĩ Lâm, mong cô dành thời gian đến thôn chúng tôi chỉ đạo công tác phòng dịch. Chúng tôi muốn được học hỏi thêm từ cô!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.