Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Viễn Phương Cổ Đạo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 443: Chương 443
Rất nhanh Tiêu Soái lại phát hiện, nhóm người này cũng không phải nam sinh.
Tiêu Soái bắt đầu thật sự có tình cảm khác biệt với Đinh Á Nam là vào lúc bọn họ tốt nghiệp có một cuộc thi đấu giữa nam và nữ.
Kết quả đã bị đối phương đánh ngã, sau đó bị khống chế.
Nhưng nếu so năng lực thể chất, cường độ huấn luyện, nữ sinh chính là tay mơ ở trong mắt bọn họ.
Quán quân lần này tự nhiên thuộc về đội của Tiêu Soái mà đội của Đinh Á Nam lại đứng nhất đội nữ, đứng nhì toàn quân.
Đội của Tiêu Soái là đội mạnh nhất trong toàn bộ các đội nam, luôn dẫn đầu, cũng như trong dự kiến của mọi người không bị trì hoãn chút nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đinh Á Nam, cậu không thắng được tôi đâu.” Tiêu Soái tỉnh táo lại, không bị cảm xúc của mình ảnh hưởng nữa, nghiêm túc đối phó.
Tránh thoát, nhưng thân mình lại bị Đinh Á Nam đá trúng, suýt nữa ngã trên mặt đất.
“Đến lúc đó, tớ sẽ đánh bại hết mấy cô gái đó, để bọn họ gọi tớ là ba!” Tiêu Soái hất tóc, bày ra một động tác tự nhận là vô cùng đẹp trai.
Hồ là hồ nhân tạo, bờ cát cũng là do người tạo ra, mà con thuyền này lại là loại thuyền chèo dân dụng bình thường nhất, cũng không phải quân hạm quân dụng chuyên dùng.
Tiêu Soái nhìn dáng vẻ kiên định của cô, nhìn chằm chằm thật lâu, tựa như muốn khắc cô vào trong đầu.
Dù là thể chất, hay là kỹ thuật tiến công đều không yếu.
Thế nhưng bọn họ lại không ngờ được, người trong đội kia đặc biệt khó gặm, là khúc xương cứng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Soái cảm thấy, so với việc thi đấu căn bản thì cái này không cần phải nói nữa, bọn họ cũng đã thắng rồi, đội nữ sinh dựa vào cái gì để so sánh với bọn họ chứ?
Việc bắt đầu nói từ khi một nam sinh bên cạnh cậu gỡ chiếc mũ của người đang đánh nhau xuống.
Chương 443: Chương 443
Từ nhỏ cậu đã bị ông Tiêu ném vào bộ đội, từ nhỏ đã ở trong bộ đội huấn luyện cùng các chiến sĩ lớn lên, cường độ tập luyện trong trường quân đội thiếu niên này kia sao có thể làm khó được cậu.
Vừa tưởng tượng, cậu đột nhiên bốc lên tinh thần, nhất định phải đánh thắng.
Ngay từ đầu, đội của Tiêu Soái thật sự không để bọn họ vào mắt, nhưng đánh một hồi lại bắt đầu để tâm.
Đặc biệt là đối với người như Tiêu Soái, đối với người vốn đã yêu cầu cao với bản thân mà nói lại càng không thể thua.
Trong lúc đánh nhau, nữ sinh đánh nhau cùng cậu đột nhiên phát ra một tiếng, âm thanh này lọt vào trong lỗ tai của Tiêu Soái nghe có vẻ rất quen thuộc.
Cuộc thi chính thức bắt đầu, đội nam sinh đổ bộ xuống một bãi biển trước.
Các vị sĩ quan lại còn diễn tập thi đấu thêm một lần, không so sánh về năng lực thể chất, sẽ thi xem đội nào lấy được chiếc cờ đỏ cắm trên điểm cao kia trước thì đội đó sẽ thắng.
Đàn ông nhà họ Tiêu bọn họ trước nay không hề biết chữ “Thua” là gì.
Nữ sinh vẫn luôn đoạt vị trí thứ nhất trong môn văn hóa với cậu?
Đội nam sinh lại khịt mũi coi thường, nữ sinh sao mà so sánh với bọn họ được?
Ý nghĩa của nó hoàn toàn không giống nhau.
“Anh Tiêu, chúng ta thắng chắc rồi.” Trong đội nam sinh nói.
Tiêu Soái tràn đầy tự tin tham gia cuộc thi tốt nghiệp, cậu chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ thua, trong từ điển của cậu chưa từng có chữ này.
Lực cản đến từ chính một nhóm người tay cầm d.a.o con quân dụng, trên mặt đều vẽ thuốc màu quân dụng, không biết rõ đây là đội nam sinh hay đội nữ sinh.
Thời điểm trước kia, hai đội nam nữ chưa bao giờ thi đấu, đều thi đấu từng người từng người, nhưng chính vào lần tốt nghiệp đó, trường học đột nhiên cho hai đội nam nữ bắt đầu thi đấu.
Lúc bọn họ vọt tới bờ cát là là đội đầu tiên tới, mấy đội nam sinh khác bị bọn họ ném xa ở phía sau.
Hai vị thiếu nam thiếu nữ cứ như vậy, tôi tiến cậu lùi bắt đầu đánh nhau, có thể đoán được kết quả cuối cùng là Tiêu Soái thắng.
“Đúng vậy, mấy nữ sinh kia trực tiếp nhận thua không phải tương đối đơn giả à, còn cần phải so với chúng ta sao? Không thấy mất mặt sao?” Một nam sinh khác nói.
Đó chẳng phải là Đinh Á Nam sao?
Bọn Tiêu Soái cũng không để vào mắt, mặc kệ là nam sinh hay là nữ sinh, đối với bọn họ mà nói đó đều là đồ ăn được đưa lên cho bọn họ thu hoạch, ngay từ đầu đã xác định phải bị bọn họ đả đảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy rằng nhóm binh học sinh này không có kỹ thuật tốt như bọn họ, nhưng bọn họ lại rất biết chịu đựng, cho dù bị đánh ngã cũng có thể nhanh chóng đứng dậy, kiên trì đánh nhau cùng bọn họ.
Nhưng sau khi vọt tới bờ cát, bọn họ gặp được lực cán.
“Là nữ sinh sao?” Nam sinh kia vừa thấy là nữ sinh, lập tức trở nên coi khinh.
Trong trường học cũng không có bãi biển, bọn họ thi đấu ở một hồ nhân tạo.
Nếu nói so về các môn văn hóa, có lẽ nữ sinh có thể thắng được bọn họ, nữ sinh có rất nhiều con một sách, học bài học tới độ không muốn sống.
Tiêu Soái lập tức liền nghiêm túc hẳn, từ sau khi cậu biết phải đối mặt với một đám nữ sinh, cậu cũng không dám chủ quan.
Ở lễ tốt nghiệp, Đinh Á Nam đưa ra lời thách đấu với cậu: “Tôi sẽ không thua cậu nữa đâu, tôi sẽ còn tìm cậu để so lại."
Cái loại tàn nhẫn rồi ngay cả mạng cũng không cần ấy.
Đinh Á Nam nói: “Thế thì không cần! Tôi có thể đánh bại cậu nhiều lần ở môn văn hóa, tất nhiên cũng có thể đánh bại cậu trong đợt thi đấu lần này"
Sao cô lại còn đánh nhau với bọn họ?
Đội nữ sinh nói cũng không thua gì với đội nam sinh.
Mũ vừa gỡ xuống sẽ lộ tóc ra, mặc dù đối phương để tóc ngắn, nhưng không giống với đầu đinh của nam sinh, đó là kiểu tóc ngắn ngang tai, vừa nhìn đã biết chính là nữ sinh.
Đặc biệt là Tiêu Soái, trong huấn luyện năng lực thể chất, cậu quả thực chính là vương giả, không có nam sinh nào có thể so được với cậu.
Cái này làm cho cậu cầm lòng không đậu mà nhớ tới Đinh Á Nam thường cùng cậu tranh đoạt vị trí đứng đầu trong môn văn hóa kia.
Mấy nữ sinh này, nhìn còn có vẻ còn điên còn cuồng hơn cả nam sinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là chuyện không thể thay đổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đương nhiên nếu so sánh với bọn họ thì yếu hơn nhiều.
Trong đợt này, bọn họ cũng không có gặp được bất kỳ nữ sinh nào mà lại thi đấu cùng những nam sinh trong đội khác.
Đám bạn bè của cậu đều gật đầu, cảm thấy Tiêu Soái không thể nào thua.
Cuộc thi diễn ra trước đêm tốt nghiệp, bắt đầu rất đúng giờ.
Tiêu Soái cười cười: “Việc này, lãnh đạo trường học làm như vậy khẳng định có đạo lý của bọn họ, chúng ta chỉ cần chấp hành là được. Tuy rằng chúng ta không phải quân nhân, nhưng học trong trường quân đội thiếu niên, phải lấy chiêu chuẩn nghiêm khắc của quân nhân để ép buộc bản thân, không thể lơi lỏng, cũng không thể coi khinh bất kỳ đối thủ nào, nếu không chúng ta sẽ thua”. Nhưng những nam sinh đó vẫn là cảm thấy nữ sinh không có tư cách so sánh với bọn họ, sao có thể bằng nhau được chứ?
Nhưng Đinh Á Nam cũng không yếu, khiến cậu chịu khá nhiều đau khổ, làm cậu thắng được không hề nhẹ nhàng chút nào.
Cũng không thể để cô coi thường được.
Từ chú ý, đến cuối cùng lại từ từ sinh ra một tình cảm khác lạ, thật ra quá trình này cũng không tốn mất bao nhiêu thời gian.
Nếu thua, vậy cũng chỉ có thể thua trước người yêu của mình, cái này không gọi là thua, gọi là chất.
“Tôi chờ cậu!" Tiêu Soái trả lời cô.
Cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân giật mình này hay không mà suýt nữa cậu đã bị Đinh Á Nam khống chế.
Đó chính là một nhân vật tàn nhẫn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.