Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Viễn Phương Cổ Đạo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 367: Chương 367
Một khi đã quyết định một chuyện thì phải dũng cảm bước tới, tuyệt không bỏ cuộc nửa đường.
Dù là bản thân ông ấy, hay Tiêu Thắng Lợi con trai mình, hay cháu trai Trình Trình, đều là người dám làm dám chịu.
Đối với Mạc Ngọc Nguyệt, trên mặt Tiểu Ngô cũng hiện vẻ khinh thường, rõ ràng trong tay đang cầm một lá bài tốt, thế mà còn cố tình đánh thành bài rác. Lúc trước nếu không phải cô ấy khắp nơi đều nhắm vào thiếu gia thì sao thủ trưởng có thể vội muốn đưa cô ấy về nhà họ Mạc như thế?
Rất nhanh, xe đã đến đại viện trong quân khu, chậm rãi tiến vào cổng lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng người bảo vệ còn không thèm liếc cô ấy một cái mà chỉ chấp hành theo mệnh lệnh cấp trên đưa ra.
Chương 367: Chương 367
Anh nói: “Ông nội, quốc gia chúng ta gần đây phát triển rất nhanh, rất nhiều nguồn đầu tư từ bên ngoài đổ vào Hoa Quốc. Bọn chúng muốn dùng chiêu bài đầu tư kỹ thuật mà múc đi một miếng bánh của nước ta. Lòng cháu không cam tâm, là tài nguyên của nước mình, sao có thể bẻ ra phân chia cho quốc gia khác? Bọn chúng dựa vào đâu để hút m.á.u chúng ta? Cho nên cháu nghĩ, trường chúng ta có nhiều người tài như vậy, có bao nhiêu nơi có kỹ thuật thì có bấy nhiêu nhân tài, vậy thì sao ta không tổ chức chiêu sinh? Để mọi người tự động viên nhau, đưa thành quả kỹ thuật mình nghiên cứu ra làm quà trả lễ cho dân chúng, đây không phải càng tốt hơn ư?”
Cậu ta lén lút quay đầu liếc Trình Kiêu một cái thì phát hiện anh đang nhắm mắt lại, chắc là không phát hiện Mạc Ngọc Nguyệt đang đứng bên ngoài đâu nhỉ?
Cứ buông tay để tự bản thân anh bước đi.
Tâm tình ông cụ dạo này rất tốt. Thành tích của cháu trai ở trường càng ngày càng tốt, sức khỏe mẹ Trình cũng càng ngày càng tốt lên, có thể là vì ông ấy đã đến viếng mộ và thắp hương nên tâm bệnh mới thực sự được tháo gỡ, đây cũng coi như là một sự trợ giúp với căn bệnh này.
“Ông đương nhiên nhớ rõ, cháu từng nói chuyên ngành của cháu là kinh tế học, chuyên về phương diện quản lý, tương lai không muốn vào làm trong nhà nước mà muốn tự mình khởi nghiệp. Ông nội luôn ủng hộ cháu.”
Bản tài liệu này được viết thật tốt.
Ông cụ Tiêu đang mò mẫm chiếc radio của mình để nghe vài tin tức thì nghe được giọng Trình Kiêu, ông ấy tháo chiếc kính lão trên sống mũi xuống: “Chuyện gì?"
Cô ấy đuổi theo đến cổng lớn, vừa muốn đuổi vào thì đã bị bảo vệ bên ngoài ngăn lại.
Tuy anh nói không sợ cô ấy, cũng sẽ không để cô ấy thực hiện được, nhưng vẫn phải đề phòng, ai biết được Mạc Ngọc Nguyệt còn bày ra trò gì.
Hơn nữa cháu trai ông ấy cũng không phải một kẻ càn quấy, tuyệt đối là một người đáng tin cậy, là một thanh niên có hoài bão đầy hứa hẹn.
“Ông nội, ông nhìn bản báo cáo điều tra này đi” Trình Kiêu không vội nói suy nghĩ của mình cho ông cụ Tiêu mà đưa cho ông xem một bản báo cáo điều tra.
Tiểu Ngô cho rằng Trình Kiêu không phát hiện Mạc Ngọc Nguyệt, thật ra Trình Kiêu đều biết, chỉ là từ trước đến giờ anh không thèm quan tâm đến những người không cần để ý, sẽ tự động coi như không thấy.
Một khi thực hiện kế hoạch như vậy, tuy ông ấy không thể tính ra được giá trị mà nó mang lại, nhưng ông ấy biết rằng, đây nhất định là một chuyện vô cùng tốt. Nó mang đến giá trị thế nào cho người dân, ảnh hưởng chúng gây ra là rất lớn đối với sinh hoạt của dân chúng.
Bộ quân phục đợt mới này vô cùng đẹp, còn có đính kèm quân hàm, đây là quyết định được đại hội nhất trí thông qua.
Nếu ông cứ ngăn cản thì ngược lại sẽ càng hạn chế khả năng của cháu trai, đó mới là hành vi không tốt.
Vì bản báo cáo điều tra này mà anh đã vài tháng không nghỉ ngơi thoải mái, sau khi điều tra xong thì lập tức phân tích, nghĩ đến những gì cần thiết, toàn bộ khả năng, mọi vấn đề có thể phát sinh sau này đều đã được anh nghĩ xong xuôi.
Cô ấy mắng: “Tôi là cháu gái nhà họ Tiêu, mấy người hãy mở to đôi mắt của mình ra mà nhìn rõ."
Có một cháu trai như thế, ông ấy còn sợ gì nữa?
Tiểu Ngô nói: “Nhưng thủ trưởng sẽ lo, ông sợ Mạc tiểu thư sẽ c·h·ó cùng rứt giậu, gây bất lợi với chuyện của anh, anh vẫn nên cẩn thận"
Lúc cậu ta lái xe ra ngoài vẫn chưa thấy cô ấy đứng trước cổng, sao giờ đã ở đây rồi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu không phải cô ấy muốn đắc tội với thiếu gia, sau lại còn định châm chọc lúc mẹ Trình xuất viện về nhà thì sao có thể khiến thủ trưởng hạ quyết tâm lớn như thế?
Bản báo cáo điều tra này đã khiến anh mất rất nhiều thời gian mới hoàn thành.
Trình Kiêu nói: “Điều này tôi biết, tôi sẽ không bất can."
“Ông nội, cháu có chuyện muốn bàn bạc với ông” Trình Kiêu vừa về đến nhà đã tìm ông cụ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đầu ông ấy cũng không ôm hy vọng bao nhiêu, chỉ cảm thấy cháu trai mình đang đánh vài gậy trong đó, nhưng cứ càng đọc lướt xuống, lòng ông ấy đột nhiên trở nên kích động.
Không thể để cô ấy bước vào.
Khoa học phát triển, kỹ thuật tiến bộ, còn không phải lấy kỹ thuật từ nước ngoài mà tự quốc gia mình nghĩ ra, thật là một chuyện tuyệt vời đúng không?
“Ông nội, cháu đã từng nói với ông chuyện cháu muốn gây dựng sự nghiệp, ông còn nhớ không?"
“Bên tôi thì không cần lo, tôi sẽ tránh cô ấy, sẽ không để cô ấy có cơ hội chạm vào tôi"
Ông ấy cũng không phải là người bảo thủ, không có tư tưởng phong kiến như vậy.
Trình Kiêu vừa thấy vẻ mặt của ông cụ đã biết phương án của mình chắc chắn đã được ông nội chấp thuận. Cho dù ông nội không có gật đầu, cộng thêm cái giọng đều đều, nhưng anh biết, trong lòng ông nội nhất định đang kích động.
Mặc cho cô ấy có mắng mỏ đến cỡ nào cũng vô ích, dù cho cuối cùng cô ấy có cầu xin cũng không thể đả động gì đến tâm bảo vệ. Trách nhiệm của bọn họ chính là phải canh giữ cánh cổng này thật tốt, không thể để cô ấy bước vào, không thể xuất hiện loại sai lầm không đáng có như vậy.
Nhưng ông ấy biết, một khi có được sự ủng hộ từ nhà nước, chuyện này đối với Trình Trình chỉ càng như hổ mọc thêm cánh.
Thế nhưng, ông ấy đã kìm được loại xúc động này xuống.
Mạc Ngọc Nguyệt từ cầu xin, cuối cùng biến thành hận thù.
Tất cả mọi chuyện đều là do cô ấy tự mình làm, chẳng có ai ép.
Chuyện quân phục kiểu mới gần đây đã đâu vào đấy, rất nhanh đã có thể đưa vào sản xuất.
Chiếc xe chạy vào đại viện quân khu, tất nhiên Mạc Ngọc Nguyệt sẽ thấy, cô ấy lớn tiếng chào hỏi nhưng không thể khiến chiếc xe dừng lại.
Thậm chí ông ấy còn có một loại xúc động muốn báo cáo chuyện này lên cho nhà nước, đưa cho đại thủ trưởng xem.
Tình cờ Tiểu Ngô quay đầu lại và bắt gặp một bóng dáng xinh đẹp đang đứng bên cạnh cổng lớn nói chuyện, vậy mà lại là Mạc Ngọc Nguyệt, sao cô ấy còn tới nữa?
Con cháu nhà họ Tiêu chưa bao giờ xuất hiện kẻ hèn!
Ông cụ Tiêu cầm tài liệu trong tay anh, mang chiếc kính lão lên, rồi bắt đầu nhìn vào từng câu từng chữ.
Ông cụ Tiêu không phải là một người bảo thủ, nhất quyết muốn cháu trai sau khi tốt nghiệp đại học thì vào nhà nước làm. Chỉ cần cháu trai thích, ông ấy đều sẽ luôn ủng hộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyện này là do cháu trai nói ra, đến lúc đó đương nhiên là phải cùng bàn bạc chuyện này với cháu trai.
Bản tài liệu này được viết tốt lắm đấy, đây không phải là “Quan điểm về phát triển khoa học xem” mà ông ấy nghe đám thủ trưởng ở đại hội đề xướng lên hay sao?
“Này Trình Trình, ý tưởng này rất hay đấy, sao cháu nghĩ được thế?” Ông cụ Tiêu cố gắng ổn định lại nội tâm đang kích động của mình, dùng giọng điệu bình tĩnh mà hỏi anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đối với anh mà nói, Mạc Ngọc Nguyệt còn không bằng một người xa lạ.
Hôm nay ông cụ Tiêu về nhà rất sớm, không cần bận bịu đến khuya ở đơn vị.
Tham lam quá mức, rất dễ xảy ra chuyện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.