Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Viễn Phương Cổ Đạo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 360: Chương 360
Chương 360: Chương 360
Lục Tư Hoa càng nghe càng hăng hái, trong lòng càng thêm kích động.
Tô Cần gãi đầu: “Anh cũng cảm thấy có thể, ý tưởng của Vãn Vãn rất hay. Em nấu ăn luôn rất ngon, nếu mở một quán ăn, đi bán bánh gì đó, đảm bảo sẽ có rất nhiều người mua.
“Vậy mẹ cũng đến trường con mở quán sao? Có đoạt mối làm ăn của người khác không?” Lục Tư Hoa cảm thấy làm vậy thì quá ngại rồi.
“Vậy giờ có thể làm sao đây? Không quay về làm ruộng thì chúng ta ở đâu, ăn cái gì?” Tô Cần vò tóc, mặt đầy phiền muộn.
Bà ấy cũng đã nghĩ đến vấn đề này, chỉ sợ có quay về làm ruộng cũng không ổn, không nuôi nổi.
Lục Tư Hoa nói: “Mẹ?... Có thể không?"
“Sau này làm ăn thuận lợi rồi, chúng ta có thể mở cửa hàng, chọn khu nào náo nhiệt chút, sao phải sợ không mối làm ăn. Đồ ăn mẹ làm ngon vậy mà.”
“Cái gì vậy, là năm mươi đồng đó, mẹ.” Tô Vãn Vãn nói, mẹ có thể nghĩ nhiều chút được không, sao mà có năm đồng vậy.
Năm đồng một ngày, nhiều lắm đấy, tiền lương của ông xã một tháng cũng chỉ có năm mươi mấy đồng, tính luôn cả tiền thưởng ngoài thì một tháng cũng không thể nhiều hơn một trăm.
Đến đó bọn họ có thể quen được cuộc sống ngày thường ở nông thôn không?
Hai mắt Lục Tư Hoa sáng lên, đột nhiên cảm thấy ý tưởng cũng không tồi.
Hai mắt Tô Cần cũng sáng lên: “Thật là có thể kiếm được năm mươi đồng ư?” Ông xoa hai tay, lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi, năm mươi đồng đấy.
Cả đời bà ấy vì gia đình này làm lụng vất vả quanh năm, bà luôn cảm thấy bản thân mình không có giá trị gì, suốt ngày chỉ biết làm cơm. Nhưng có người phụ nữ nào mà không biết nấu ăn chứ? Chẳng qua bà ấy cũng chỉ là làm ngon hơn so với người khác một chút, cũng không có tài năng nào khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Tư Hoa cân nhắc, tự hỏi trong lòng.
Hai mắt Lục Tư Hoa sáng lên: “Đúng thế, chúng ta mua nhà đi, thế thì không cần chuyển về quê nữa, có thể sống tiếp ở thị trấn rồi."
Bà ấy cũng không cần đến năm mươi đồng, một ngày năm đồng thôi cũng đã đủ rồi, trong lòng sẽ vui đến nở hoa.
Tô Vãn Vãn nói: “Ba, mẹ, chúng ta mua nhà đi.
Tô Cần nghiến răng: “Cùng lắm thì, chúng ta về nhà làm ruộng thôi."
Năm mươi đồng, có thể sắm được rất nhiều đồ, sức mua lên đến mười ăn mười.
Lục Tư Hoa thiếu chút nữa bị sặc nước miếng: “Năm... năm mươi đồng?” Đó là một tháng tiền lương của ông xã đấy.
“Năm đồng?” Lục Tư Hoa nuốt nước miếng.
“Mẹ, con nghĩ mẹ thật sự có thể thử xem.” Tô Văn Vãn nói: “Mẹ cũng không cần bán gì đó đâu, mình cùng mua điểm tâm là được, đơn giản thôi, nướng cái bánh, làm chút cơm nắm, hấp vài cái bánh bao hay gì đó, hoặc làm chút mì, không cần lo lắng quá.
Lúc này bọn họ mới nghĩ đến, bọn họ không mua nổi một căn nhà, cho nên chỉ có thể dọn về quê sống thôi.
Cả người Lục Tư Hoa y như quả bóng cao su bị chọc thủng, ba nó nói không sai, cho dù bọn họ có nhà rồi thì sao? Vẫn không thể đủ để nuôi sống.
Nhưng mà giờ đây, con gái bà nói với bà rằng, bà có thể dựa vào chính tay nghề nấu cơm này của mình mà kiếm tiền, thậm chí còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, lòng bà đã có chút d.a.o động.
“Chúng ta về làm ruộng, vậy có đủ ăn không?” Lục Tư Hoa trầm ngâm hỏi.
Rất có xúc động để mở ra một hoài bão.
Ban đầu Lục Tư Hoa còn không thấy sao cả, vừa nghe Tô Cần nói như vậy cũng thấy sốt ruột.
“Nhất định có thể, không tin mẹ hỏi ba đi"
Một ngày năm mươi đồng, đây là điều mà bà ấy còn không dám nghĩ tới.
Một gia đình bình thường, một tháng chưa chắc kiếm được năm mươi đồng. Ở nông thôn, một năm càng không thể tích cóp nổi năm mươi đồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuộc sống như vậy quả thật khá tốt, trong lòng bà ấy đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Còn tốt hơn là bị ràng buộc cả đời với đội vận chuyển, huống chi giờ đây có thể được ở lại đội vận chuyển hay không còn chưa rõ.
Người ta tùy tiện mở một cái quán, vậy mà một ngày có thể kiếm tới năm đồng, một tháng không phải có tận một trăm năm mươi đồng sao? So với tiền lương của ông xã còn cao hơn.
Đất cũng không có bao nhiêu, chỉ có Lục Tư Hoa, Vãn Vãn và Kiến Dân có, còn những người khác không được chia.
Tô Cần nói: “Tất nhiên ba phải lo rồi, nếu nghỉ việc, vậy nhà ta ăn gì, uống gì? Cái căn nhà này rồi cũng phải bị thu hồi thôi, rồi chúng ta ở đâu? Về quê sao?"
Nói không chừng nếu thật sự có thể, nếu thật sự có thể dựa vào trù nghệ của bà ấy kiếm được tiền, vậy thì bọn họ cũng không còn cần sợ sau khi ông xã bị thôi việc thì không thể tiếp tục sinh sống ở thị trấn nữa.
Ngay cả một mẫu đất cũng không có, vậy thì còn có thể làm được gì? Cả nhà đều phải chịu đói.
Căn nhà này vốn đã không thuộc về bọn họ, nó là thuộc về đơn vị, thuộc về tài sản quốc gia.
Mau sau khi nghỉ việc rồi, căn nhà này sẽ được phân cho người khác, người khác cũng có thể dùng cách tương tự mà yêu cầu bọn họ phải dọn ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có thể mà, cũng có thể mở quán ngay bên ngoài đội vận chuyển của ba nữa. Có rất nhiều người không nhất định làm bữa sáng, cũng có nhiều người chưa lập gia đình, còn có mấy công nhân vận chuyển ở đó, khỏi phải lo không bán được. Còn nữa, ở đất thị trấn có biết bao trường học, tiểu học rồi trung học, còn có mấy công xưởng đều có thể mở quán bán.
“Ba, cải cách thì cải cách, ba mà còn cần sợ mình bị sa thải à?” Thật ra Vãn Vãn thấy chẳng sao cả.
Lục Tư Hoa cũng thấy phương pháp này rất khả thi.
“Thật mà, con không lừa hai người, con đã hỏi chủ quán rồi.” Tô Vãn Vãn tựa như lơ đãng nói: “Với lại mấy món ăn đó, cũng không ngon đến nỗi gọi là cao sang gì, chỉ nhỉnh hơn món ăn trong căn tin trường một chút, tiện lợi hơn chút thôi, vậy mà có rất nhiều học sinh đều giành nhau muốn ăn. Có khi phải xếp hàng mà vẫn không nhất định có thể lấy được."
Đúng thế, nếu ông nhà bị sa thải, bọn họ ở đâu đây? Căn phòng này là của nhà nước, bà ấy còn nhớ rõ trước đây vì để lấy lại căn nhà này mà từng phải đuổi ông Dương đã nghỉ hưu ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người ta đã bán ở chỗ đó lâu như vậy, nếu bà ấy đến rồi chiếm lấy mối làm ăn của người ta thì có phải không tốt lắm không?
Tô Vãn Vãn nói: “Ba mẹ, trong tay chúng ta đang có tiền, bây giờ giá nhà vẫn chưa cao, vậy trong tương lai sẽ thế nào? Hai người nghĩ đi, bây giờ đất nước đang trên đà cải cách, vốn đầu tư bên ngoài đổ vào nhiều như thế, sau này giá nhà nhất định sẽ càng ngày càng đắt, bây giờ chúng ta mua đi, trong tay còn đang có tiền, mua thêm mấy căn, sau này có thể cho thuê, đây không phải là ngồi chờ tiền tới ư? Hơn nữa, ngay cả khi bị cho thôi việc, ba mẹ cũng có thể buôn bán mà. Trước cổng trường con luôn có người tới bán đồ ăn sáng, còn có người bán cả đồ ăn Trung Quốc, việc kinh doanh rất phát triển. Con còn từng tới hỏi chủ quán, hỏi một ngày có thể bán được bao nhiêu, ông ta giơ năm ngón tay.”
Tiền trong tay thì càng ngày càng ít đi, nếu không có thu nhập, học phí của Vãn Vãn sẽ gặp trở ngại.
“Mẹ, mẹ mà làm cơm có thể còn ngon hơn người ta làm nhiều, nếu mẹ cũng mở tiệm bán, việc làm ăn chắc chắn còn tốt hơn so với bọn họ.” Tô Văn Vãn lại vô tình nói ra.
Năm mươi đồng đó, thật sự rất dụ hoặc người.
Ông ấy làm việc cực khổ như vậy, một tháng tiền lương cũng chỉ có năm mươi tám đồng, cộng thêm tiền thưởng và tiền phụ ngoài, cũng chỉ có chín mươi tám đồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.