Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 339: Chương 339

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 339: Chương 339


Anh vừa nói, vừa đưa bảng thành tích cho Vãn Vãn.

Mơ hồ.

.......... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Kiêu nộp đơn khoa kinh tế trường đại học Hoa Đại, tuy là giấy báo nhập học không lớn, nhưng đã chắc chắn đậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh Kiêu, anh quay về rồi à?"

Kiến Binh đã đi học bộ đội, bình thường cũng không về nhà.

Vãn Vãn càng cười vui vẻ hơn: “Tốt quá rồi, em đi chuẩn bị đồ đây. Đúng rồi, em phải đem theo Tia Chớp nữa”.

“Anh út, trường Phục Đại thì chắc chắn không có vấn đề gì đâu.

Vãn Vãn cũng nổi hứng: “Là lui sau núi săn bắt à? Em có thể đi không?"

Bây giờ trong nhà chỉ còn Vãn Vãn và Kiến Dân, Kiến Dân cũng sắp đi báo danh trường đại học, đến lúc đó trong nhà chỉ còn lại Vãn Vãn ở với ba mẹ.

Tô Kiến Dần tức đến mức con ngươi cũng trừng lên.

Trình Kiêu trừng mắt nhìn anh ấy, mím chặt môi.

Tia Chớp nhẹ nhàng đạp theo bước chân, lắc cái đuôi, chạy theo cô.

Thành tích của Tô Kiến Dân cũng đã công bố, tuy là không bằng Trình Kiêu, nhưng cũng nằm trong top 10 toàn huyện, anh ấy nộp đơn vào trường Phục Đại ở Thượng Hải.

Tô Kiến Dân gãi đầu: “Nhưng điểm sàn của Phục Đại rất cao, thành tích này của anh khả năng có hơi không cao” rồi anh ấy nói tiếp, “Không tin thì em hỏi Trình Kiêu đi."

Trình Kiêu liền vén tóc cô lui sau lỗ tai cho cô.

Ánh mắt của cô trông có vẻ hứng thú, bởi vì đôi mắt hứng thú sáng rực lên, nên Trình Kiêu không thể từ chối.

Cái đuôi thì vẫy rất mạnh “Tia Chớp!” Vãn Vãn vừa cười, vừa ôm lấy cơ thể lông xù của nó.

Ngoài phòng khách, tiếng cười của Vãn Vãn không ngừng truyền vào trong nhà bếp, Trình Kiêu cũng mỉm cười.

“Em thi thế nào hả?"

Trình Kiêu không thèm nhìn anh ấy, trong mắt anh chỉ có nụ cười của Vãn Vãn.

Vãn Vãn vẫn đang thu dọn đồ đạc, có rất nhiều thứ cần phải mang theo.

Quả nhiên Vãn Vãn đã bị thu hút qua đó, tay cô cầm bảng thành tích của Trình Kiêu, cười nói: “Anh Kiêu, anh giỏi quá, khoa kinh tế Hoa Đại, chắc chắn có thể đậu.

Ngược lại Vãn Vãn cảm thấy có hơi ngại, Trình Kiêu cũng không phải chưa từng khen cô, nhưng anh trực tiếp khen như vậy, thì rất ít.

Có mấy sợi tóc của Vãn Vãn rũ xuống, dính lên trên mặt của cô.

Hai người sánh bước bên nhau, ánh mặt trời chiếu lên người của hai người họ, tạo thành cái bóng dài. Hai cái bóng đầu đối đầu, vai kề vai.

Vãn Vãn dùng sức vuốt lông của Tia Chớp, càng cảm thấy nó rất đáng yêu.

Sau khi thu dọn đồ đạc, thì cô cất cái túi xách này lại, cái túi xách này là của ông nội tặng cho cô.

Thỉnh thoảng Trình Kiêu sẽ quay đầu lại, và nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.

Vãn Vãn vẫn chưa hết hoảng sợ, cô ngước mắt lên nhìn, mắt cô đột nhiên sáng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ khóe mắt, Tô Kiến Dân nhìn thấy Trình Kiêu liếc anh ấy với ánh mắt lạnh nhạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vãn Vãn nhà anh thật giỏi quá, thi đứng thứ nhất toàn trường luôn” Trình Kiêu lập tức khen cô.

Trình Kiêu sắp về Bắc Kinh rồi, anh đã nhận được giấy báo nhập học.

Vẻ mặt của Trình Kiêu không có biểu cảm gì.

Tia Chớp gần đây rất buồn bã, ở thành phố thật sự uỷ khuất cho nó rồi.

Thời tiết của tháng tám, vẫn còn rất nóng.

Ly nước cũng phải đem, ba lô cũng cần đem theo một cái, còn có cái xẻng nhỏ, trên rừng thường có rau dại, đúng lúc có thể đào về.

Đợi cô đứng vững, bàn tay nắm lấy tay của cô, đã thả ra.

“Được"

Thành tích thi đại học của anh, đứng đầu danh sách toàn huyện.

Vãn Vãn cũng rất vui mừng, bởi vì cô được đi thôn Hạ Hà, được đi theo mấy anh trai đi lui sau núi.

Tia Chớp “ẳng ẳng” một tiếng để đáp lại, cái đuôi của nó vẫy càng vui mừng hơn.

Trình Kiêu, có điểm rồi, chúng ta đi ra ngọn núi sau thôn săn b.ắ.n đi. Đột nhiên Tô Kiến Dân nói chen vào.

Trong lúc Vãn Vãn đang ôm Tia Chớp, Trình Kiêu đã đi vào trong bếp, anh rửa tay và giúp Lục Tư Hoa chiên rau.

Trình Kiêu nói: “Thím, hôm nay, để con nấu cơm"

Chẳng hạn Kiến Binh đậu trường quân đội, Kiến Dân thi đậu Phục Đại, Kiến Hoành thì Nông Đại, còn có con cái của những người thôn dân khác cũng thi đậu đại học.

“Trình Kiêu, không cần phụ thím đâu, con đi chơi với Vãn Vãn đi"

Vãn Vãn làm động tác tay thành biểu tượng cố lên: “Nhất định em sẽ tới Bắc Kinh, anh Kiêu đợi em nha"

Anh ấy lại phát hiện Trình Kiêu căn bản không hề nhìn anh, trong mắt của anh chỉ có Vãn Vãn.

Nhưng nhìn thấy là một chuyện, anh vẫn mở miệng hỏi Vãn Vãn, để cô tự nói cho anh biết, anh thích như vậy.

Dáng vẻ đó của nó, trông có vẻ rất là vui.

“Anh Kiêu thật tốt........."

“Tia Chớp thật sự lâu lắm rồi không lên núi.

Điểm số của hai người đã có, không có ai vui bằng Vãn Vãn.

Nếu hai người quay đầu nhìn lại, nhất định sẽ phát hiện hai cái bóng dính chặt lấy nhua, giống như là đang hôn nhau vậy.

“Đến đây?” Vãn Vãn đã thu dọn xong toàn bộ đồ đạc, đeo ba lô lên, và chạy theo.

Vốn dĩ mặt của Tô Kiến Dân đang thụng xuống, bỗng nhiên tươi tắn lại như ánh mặt trời: “Được thôi."

“Rất tốt, em đứng thứ nhất toàn trường” Vãn Vãn vừa nói, vừa vẫy bảng điểm thành tích trong tay.

“Đi, chúng ta về nhà thôi, phải nói tin này cho Tia Chớp mới được.

Thêm một lần nữa Vãn Vãn được về thôn Hạ Hà, lần này quay về, không phải là có việc phải làm, mà là đi chơi.

Vãn Vãn vẫn chưa về thấu nhà, thì đã nghe thấy một tiếng “ẳng ẳng”, sau đó có một cái bóng bay tới, một cái đầu lưỡi to liếʍ lên mặt của Vãn Vãn.

Lục Tư Hoa nói: “Con vội gì chứ? Vội chạy đi đầu thai à."

Những trường đại học khác, thì có rất nhiều người thi đậu.

“Được, anh đợi em"

Đây là lần thứ hai có học sinh thôn Hạ Hà thi đậu đại học Hoa Đại trong mấy năm gần đây, mấy năm trước là Tô Thành Tài thi đậu đại học Hoa Đại, cũng đã từng xôn xao một trận, bây giờ lại có thêm một Trình Kiêu.

“Không phải đã nói rồi mà, đợi có thành tích rồi đi?"

“Anh út, đi mau lên.” Vãn Vãn chạy tới kéo anh ấy.

Ấm áp.

Trình Kiêu nhìn một cái, đúng là thành tích của cô rất tốt, có rất nhiều môn dường như đều đạt điểm tối đa.

Sau khi Kiến Quốc tốt nghiệp, anh ấy ở lại Bắc Kinh luôn, chưa từng quay về huyện Nghi An.

“Vãn Vãn, mau lên, Trình Kiêu sắp không đợi nữa rồi."

Rồi lại nhảy từ trên người Vãn Vãn xuống, và chạy quanh người cô một vòng.

“Em phải cố gắng hơn nữa, anh Kiêu ở Bắc Kinh đợi em."

Tô Kiến Dân lại nhắc lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai mươi ngày sau đó kết quả điểm thi của Trình Kiêu được công bố, thành tích của anh đứng đầu trong danh sách toàn huyện.

Vừa nói, anh ấy vừa nhìn về hướng Trình Kiêu với vẻ mặt đắc ý.

Anh ấy vừa cao, thị lực lại tốt, chữ trên bảng thông báo, anh chỉ cần lướt qua là thấy được.

“Nếu Tia Chớp mà biết nó được ra sau núi chơi, chỉ sợ vui đến mức nhảy lên mất. Vãn Vãn che miệng cười.

Nhìn thấy Vãn Vãn, Trình Kiêu liền nở nụ cười, tâm trạng của anh giống như được xoa dịu, vô cùng thoải mái.

Tô Kiến Dân đi theo sau, một bụng giấm chua.

“Thím, để con phụ thím"

Vãn Vãn kéo tay của Trình Kiêu, Trình Kiêu dịu dàng nhìn cô.

Cô nhìn thấy hình dáng người đang đứng trước mặt cô, không phải là Trình Kiêu sau khi tiễn ông Tiêu xong, quay trở lại huyện Nghi An sao?

Ngoài đại học Hoa Đại ra, còn có đại học Kinh Đại, năm đó Kiến Quốc thi đậu Kinh Đại, trong thôn Hạ Hà vẫn không có ai thi đậu.

Giấy thông báo nhập học của Hoa Đại, đã từng làm cho mọi người trong thôn Hạ Hà xôn xao.

“Khi con chưa về, Tia Chớp rất nhớ con, nó cứ kêu liên tục. Lục Tư Hoa đang việc ở trong bếp, nhìn thấy bọn họ về, liền lên tiếng.

Chương 339: Chương 339

Cái bóng phía sau bị lay động và nghiêng về phía trước.

Rồi anh nói, “Vãn Vãn, thành tích của anh cũng có rồi nè"

Lúc Vãn Vãn nhìn qua, Trình Kiêu nói: “Anh cũng suy nghĩ giống như Vãn Vãn vậy"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 339: Chương 339