Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Viễn Phương Cổ Đạo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Chương 1
“Các con đều trở về đi, có cha và bọn bí thư chi bộ rồi.” Ba Tô suy nghĩ, gật đầu đồng ý để bọn họ trở về.
“Bà Lại, vợ tôi sắp sinh, chờ bà đỡ đẻ.” Tô Cần gấp đến mức phát hỏa, trên mặt không biết là nước mưa hay mồ hôi, anh ấy cũng không kịp lau, đã vội đưa bà Lại đến phòng phía Tây.
Tô Cần lại nhìn về phía cha Tô: “Ba, con muốn đi xem Tư Hoa.” Tư Hoa mang thai đứa con này không dễ dàng, tuy sắp sinh mấy ngày nay, không ngờ đúng lúc như vậy, sinh cùng chị dâu cả? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Đại Lực có nhỏ gầy thế nào đi nữa, loại kìm nén đánh hết sức lực này, hơn nữa theo quán tính lao tới, vẫn khiến cho Tô Cần không chịu nổi sức lực, cả người nghiêng về phía sau.
Mùa xuân năm 1968, tiết xuân se lạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba Tô ngẩn ra, còn chưa kịp nói, Tô Đại Lực bên cạnh nói: “Vợ tôi mới chín tháng, sao lại sinh?”
Đại đội trưởng và bí thư chi bộ cũng không ở thời khắc mấu chốt này làm khó ông, ai mà không có việc gấp? Sinh con là đi vào quỷ môn quan, hai người muốn trở về là điều dễ hiểu.
Không giống với Tô Cần, anh cả Tô Đại Lực sinh một đứa con trai ba đứa con gái, sau đó không sinh nữa, mãi đến năm ngoái sắp đến bốn mươi cuối cùng mang bầu. Hai nhà mang thai gần như cùng lúc, một trước một sau, bây giờ lại đau bụng cùng lúc, sắp sinh. Chính xác mà nói, vợ của Tô Đại Lực sinh non, lúc này mới chín tháng, ngã một cái, thì sinh.
Thân thể Tô Cần khỏe mạnh, anh ấy vậy mà không đẩy ra được, Bà đỡ Lại bị Tô Cần nắm chặt trong tay, trong lúc nhất thời anh ấy không kéo đi được.
Tô Đại Lực hét: “Đi thôn Thủy Vụ gọi bà đỡ sang đây!”
Người dân vùi ở nhà, cũng không đi đâu được, mắt thấy trời mưa không có ý ngừng, lòng của người dân thôn Hạ Hà đều lộ vẻ phiền muộn. Nếu tiếp tục như vậy, hoa màu trên đất đều bị tả tơi, không có lương thực làm sao sinh sống?
Nhưng miệng anh ấy vụng về, lúc này chỉ nắm thật chặt bà tử không buông, cũng không cãi lại.
Tô Cần cố chấp cầm tay bà đi về gian phòng của mình, lại bị Tô Đại Lực cản lại, ép người hiền lành phản bác: “Không phải mẹ đỡ đẻ cho chị dâu cả sao? Mỗi người một người, không phải công bằng nhất sao?”
Mưa quá lớn, Tô Cần trong một khoảng không nghe thấy rõ: “Anh cả anh nói cái gì? Nói lớn lên!”
“Mẹ đâu có phải bà đỡ thuần thục, sinh con là chuyện xông vào quỷ môn quan, không thể qua loa được.” Lời này anh ấy đương nhiên chỉ dám nói với em Hai, không dám nói trước mặt mẹ, “Em Hai, đợi Chiêu Đệ sinh con xong, lập tức để bà đỡ đi qua phòng các em đỡ đẻ cho em dâu, em thấy thế nào?” Nhìn như đang thương lượng, Tô Đại Lực đưa tay nắm lấy, “Tô Cần, nếu như em còn xem anh là anh cả, thì thả tay ra, bằng không anh cũng không khách khí.”
Cố sức chen về phía em hai, Tô Đại Lực cũng kéo bà Lại, “Mau! Đi theo tôi!”
Nằm bên trong là vợ của anh ấy Lục Tư Hoa, đang mang thai đứa thứ tư của bọn họ.
Hạt mưa như ngọc trai, tiếng sấm rầm rầm, thôn Hạ Hà đã mưa xối xả một tháng, nhưng không thấy dừng.
Tô Đại Lực cũng gọi: “Ba, con cũng không thể ở đây, con phải trở về chờ tin tức, Chiêu Đệ em ấy sinh non, con phải ở bên cạnh em ấy.”
Tô Cần và Lục Tư Hoa sinh ba đứa, đều là con trai. Con cả Tô Kiến Quốc, năm nay mười tuổi, con thứ Tô Kiến Binh, năm nay tám tuổi. Còn một đứa con trai út Tô Kiến Dân, từ nhỏ thân thể đã không tốt lắm, cậu bé bốn tuổi tựa như đứa trẻ hai ba tuổi của người ta, yếu đến không thôi.
Dù sao Chiêu Đệ có mẹ ở cùng, bà đỡ đi qua trễ cũng không có chuyện gì, nhưng nếu em Hai không buông tay, vậy cũng đừng nghĩ để bà đỡ đi qua Lục Tư Hoa. Trong lòng anh ấy nghĩ, dù sao thì bà đỡ nhất định phải đi tới phòng lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Công việc trong đội, cũng bởi vì trời mưa, mà không làm được cái gì. Chỉ lẻ tẻ vài người, đang làm việc sửa chữa chuồng bò bên kia. Ở đó có thanh niên trí thức, cũng có giam giữ những tù nhân từ trong thành xuống cải tạo.
Thôn Thủy Vụ cách đây khoảng mười mấy cây, Tô Cần không dám dừng lại, chạy đi qua.
Lần này, Tô Đại Lực cũng nóng nảy, vợ la bên kia, mặc dù có mẹ đỡ đẻ trong phòng, nhưng mẹ dù sao cũng không phải làm người đỡ đẻ, nào vững bằng bà đỡ? Chiêu Đệ sinh non như thế, đó cũng không phải là việc nhỏ. Vừa vội vừa tức, anh ấy nói: “Vợ anh sinh non, vợ em hai khỏe mạnh như trâu, trễ chút sẽ không có chuyện gì, nhường anh trai chút đi.”
Tô Đại Lực lo lắng con trai của anh ấy sẽ không còn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai anh em đội nón và áo tơi lên, thì xông ra ngoài. Mưa rất lớn, Tô Cần thậm chí có một loại cảm giác không thở nổi, chợt nghe Tô Đại Lực bên cạnh nói: “Em hai, em đi đến thôn Thủy Vụ bên cạnh gọi bà đỡ tới, anh lo một mình mẹ không đỡ đẻ được.”
Lòng của Tô Cần bị bóp đau đớn, vợ của anh ấy còn ở trong phòng rất thống khổ.
Đúng lúc này, có người chạy vội tới: “Chú Lão Đao, Đại Lực, Tô Cần, các người còn ở đây, mẹ Kiến Hoành và mẹ Kiến Quốc sắp sinh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà đỡ Lại lớn tuổi, mưa lớn như thế, đi lại đều rất gian nan, cuối cùng là Tô Cần dìu bà lên lưng, trực tiếp cõng trở về nhà.
Vốn anh ấy không muốn sinh con nữa, chưa từng nghĩ vợ lại mang bầu, lúc này đây anh ấy hy vọng có thể sinh một đứa con gái mềm mại yếu ớt, thì cuộc sống này viên mãn.
Tượng đất còn có ba phần lửa giận, Tô Cần hiền lành, lúc này cũng nổi giận. Thế nào gọi là vợ anh ấy sẽ không có chuyện gì? Bà đỡ là anh ấy gọi tới, vốn nên kề cạnh vợ anh ấy. Thật sự chưa thấy qua kiểu cướp người như vậy.
Nhưng bà đỡ bị em Hai kéo chặt, trong khoảng thời gian ngắn anh ấy không đoạt lại được. Dưới cơn nóng giận, anh ấy dùng lực đẩy anh ấy, không ngờ Tô Cần bất động như núi. Tô Cần vốn khỏe mạnh, lớn hơn Tô Đại Lực, cái va chạm này ngược lại tự anh ấy đụng phải như con quay, làm đau đầu.
Ăn cái gì mà cao lớn, giống như tấm sắt. Tô Đại Lực xoa đầu, nói thầm trong lòng, gia tăng lực trên tay, cố sức đụng về phía trước, muốn đụng văng anh ấy ra.
Tô Cần gần như bị chọc giận nở nụ cười, cái này là nói tiếng người sao? Phòng lớn có mẹ đỡ đẻ, lại muốn anh ấy nhường bà đỡ rất vất vả mới mời tới, một mình độc chiếm hai người, để Tư Hoa ở trong phòng đau đến la trời la đất?
Về đến nhà, đã là chuyện một tiếng sau, chỉ nghe thấy nhiều tiếng kêu thống khổ của phụ nữ, từ hai phòng truyền tới.
Tô Đại Lực tức giận, “Tô Cần, anh có phải là anh cả em hay không? Em còn không nghe lời của anh?”
Thấy anh ấy vẫn không buông tay, trong mắt Tô Đại Lực lóe lên sự âm u tàn ác, cố sức kéo lấy.
Làm kế toán cho đại đội, cha Tô đang cùng đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn bận rộn bên chuồng bò kia, ở cùng còn có hai đứa con trai của ông, con cả Tô Đại Lực, con thứ Tô Cần.
Chương 1: Chương 1
Mưa rời không ngừng, ngược lại càng có vẻ lớn hơn. Tô Cần một bước sâu một bước cạn, cuối cùng chạy đến thôn Thủy Vụ, kéo bà đỡ Lại dậy từ trong chăn, “Bà đỡ Lại, mau!” Cũng không cho bà ấy có thời gian thu dọn, đã kéo bà ấy ra khỏi nhà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.