Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Thanh Đinh Chi Âm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 313
Ông Lưu mà Đông Nam Lễ đang nói đến là ông cụ đang đứng ngoài cửa. Đám hậu bối trong gia đình không biết sự tồn tại của ngôi nhà này, vì vậy ông ấy đã mang theo người rời đi sau khi giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Màn đêm buông xuống.
Cô cẩn thận nhìn biểu cảm của người đàn ông, nhưng cô không tìm thấy một chút vui hay buồn nào.
Diệp Ngưng Dao không có việc gì tùy tiện rót một tia linh lực lên cây nho, chỉ thấy dây leo rung lên không thể nhận thấy để bày tỏ lòng biết ơn đối với Bạch Hoa tiên tử.
Phó Thập Đông dùng khăn tắm lau khô bàn chân nhỏ, đứng dậy và đặt cái chậu sang một bên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi làm vài động tác khoa chân múa tay với Đông Nam Lễ, ông ấy bước ra khỏi cửa sân để canh gác, lúc này Phó Thập Đông và Diệp Ngưng Dao mới nhận ra ông lão ấy không thể nói được.
“Hả? Có chuyện gì vậy?” Đột nhiên chuyển đề tài, Diệp Ngưng Dao đã mơ hồ đoán được một ít.
“Anh định đi đâu?” Kỳ thật Diệp Ngưng Dao cũng rất tò mò, mấy năm trước khắp cả nước đều có chỉ trích, ông nội người đàn ông của cô thật sự rất lợi hại, không phải người bình thường có thể tưởng tượng được, dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể bảo vệ được cả gia đình.
Ngày hôm sau, khi hai người đến địa chỉ đó, Đông Nam Lễ vẫn chưa đến, một ông già ngoài bảy mươi đã ra mở cửa cho bọn họ.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Nói thế nào thì cũng mập mờ. Diệp Ngưng Dao cắn môi hung hăng trừng mắt nhìn anh chằm chằm.
Sau khi Phó Thập Đông báo tên, ông già nhìn anh với vẻ thâm ý, để hai người đồng thời vào trong sân, sau đó vào nhà làm việc khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong sân yên tĩnh, Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm giàn nho xanh như ngọc, hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh cảm thấy bây giờ chúng ta có nên đào nó ra không?”
Sau một ngày mệt mỏi, Phó Thập Đông ngồi xổm bên chậu nước rửa chân cho Diệp Ngưng Dao.
Về phần tại sao ông cụ lại vội vàng như vậy, đại khái là sợ đêm dài lắm mộng sẽ có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra.
Phó Thập Đông nhướng mày, cố ý trêu chọc: “Vậy em nói cho anh biết, anh lưu manh như thế nào?”
“Em mà cứ nhìn chằm chằm anh như thế thì sẽ rất dễ làm anh có suy nghĩ không đúng đắn.”
“Ông nội cho anh một cái địa chỉ, ngày mai ông ấy sẽ đợi chúng ta ở đó.” Vị trí là ở ngoại thành, anh cũng không biết cụ thể là ở đâu.
Đây là một căn hộ năm phòng ở Bắc Kinh, khoảng sân nhỏ được quét dọn rất gọn gàng, Phó Thập Đông và Diệp Ngưng Dao ngồi dưới giàn nho ở giữa sân đợi Đông Nam Lễ đến.
“Ông Lưu đã ở đây canh giữ nửa đời người, cũng đã đến lúc phải về hưu, muốn lấy đồ trong đó ra xử lý như thế nào hoặc muốn xử lý nhà ở như thế nào thì mấy đứa có thể tự mình quyết định.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Ngưng Dao vô thức mở to hai mắt ra, ngạc nhiên khi bảo vật được giấu ở một nơi không ngờ tới như vậy.
Dây leo xanh bao phủ toàn bộ khung gỗ, ánh nắng ấm áp chiếu vào qua các kẽ hở tạo cảm giác ấm áp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy vợ mình sắp vì xấu hổ mà biến thành tức giận, anh không dám trêu nữa mà ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu xa của anh, lại còn nở nụ cười, Diệp Ngưng Dao khó chịu quay mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng vặn lại: “Anh đang nghĩ lung tung cái gì vậy? Đồ lưu manh!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông già vừa mở cửa không xuất hiện nữa cho đến khi Đông Nam Lễ đến.
Phó Thập Đông nắm lấy tay cô, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Hôm nay ông nội nói chuyện với anh rất lâu, ông ấy định giao tài sản mà ông nội anh để lại cho anh. Ngày mai em có muốn đi xem cùng anh không?”
Chương 313
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.