Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19


“Ha ha ha... c·h·ó gặm phân!”

“Vâng, nhà mình không có chỉ đỏ, nếu có con sẽ thêu cho Ngũ Nha một bông hoa đỏ, chắc còn đẹp hơn.”

Đỗ Tiểu Oánh ngây người. Trời ạ, sao Đại Nha lại khéo tay thế này?!

“Làm sao thế? Con bị thương à?”

“Mẹ, tay con không sao. Mẹ nhìn xem trong tủ có cái gì kìa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đừng hoảng, đợi cha con về rồi tính.”

...

“Mẹ!”

“Hửm?”

“Ba người nhà bác cả, còn bị ngã c·h·ó gặm phân nữa kìa.” Đỗ Tiểu Oánh nghĩ đến cảnh đại phòng vừa rồi bị bẽ mặt, trong lòng hả hê vô cùng.

Đỗ Tiểu Oánh nhanh tay đặt vàng lại chỗ cũ, tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp—không ngờ lại còn có niềm vui lớn thế này!

Nét vui mừng trên mặt bà Tống lập tức biến mất, sắc mặt méo mó vặn vẹo, biến đổi liên tục, cuối cùng hóa thành những lời nguyền rủa không cam lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ đến kiếp trước, toàn thân Đại Nha đầy thương tích, mà bản thân cô – làm mẹ – lại chỉ biết ôm con khóc lóc, còn dạy con mấy câu “gả cho gà thì theo gà, gả cho c·h·ó thì theo c·h·ó, nhẫn nhịn rồi cũng qua”, cô thấy mình đúng là cầm thú!

Hai mẹ con sững sờ, hít thở ngưng lại, kinh hoảng nhìn nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không sao, các cậu chịu qua giúp đã là chúng tôi cảm kích lắm rồi. Bao năm nay, may nhờ có hai cậu trông chừng vợ con tôi.”

Kiếp trước, mới mười bốn tuổi, Đại Nha đã bị cướp mất trong sạch. Cha mẹ bất lực, con bé bị ép gả cho lão già góa vợ, phải quần quật lo liệu trong ngoài. Lại còn bị con riêng con ghẻ chỉ lớn hơn mình vài tuổi bắt nạt, bị chồng vũ phu hành hạ, nhiều lần sảy thai. Về nhà mẹ đẻ cầu cứu thì chỉ nhận lại lời lạnh nhạt. Cuối cùng... con bé tự vẫn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Còn nữa, Tống Quốc Đống từ nhỏ đã hay bắt nạt người khác, bao năm nay chị dâu thật sự khổ sở.”

Giọng Tống Quốc Lương lạnh lẽo, thản nhiên, đầy cảnh cáo: “Cha mẹ, anh cả chị dâu, từ nay về sau đừng hòng lại bắt nạt vợ con tôi. Nếu không... hôm nay tôi ra tay còn rất nhẹ rồi!”

Đại Nha hiểu chuyện gật đầu, dẫn em gái tiếp tục làm việc.

Đỗ Tiểu Oánh ôm lấy lồng n.g.ự.c đang quặn thắt: “Cái tủ này chắc từ nhà giàu đưa ra, lại còn bằng gỗ lê thượng hạng—”

“Anh Quốc Lương, chú họ quá quắt lắm rồi!”

Tống Quốc Lương nhạy bén nhận ra, gương mặt lạnh lùng thoáng dịu lại, dặn dò vài câu rồi ra ngoài.

Quay đầu nhìn cánh cửa gỗ xiêu vẹo, trong lòng lại bùng lên cơn giận, hậm hực nói: “Anh mau tìm người sửa lại cái cửa cho tử tế. Bận rộn không ở nhà, để mấy đứa nhỏ ở lại sao yên tâm được, nhỡ đâu bị cái lũ lòng lang dạ thú ấy hại mất con gái thì sao?”

Đỗ Tiểu Oánh quay đầu nhìn về phía ngăn tủ dưới cùng. Cẩn thận mở ra, thì thấy bên trong xếp ngay ngắn năm thỏi vàng óng ánh.

“Đại Nha, cái này con thêu à?”

“Nhị Ngưu, cậu về từ bao giờ?”

Ha ha...

Tất cả đều xây dựng trên m.á.u thịt của Đại Nha!

Chương 19

Mấy đứa nhỏ liền bật cười vui vẻ, nhưng thoáng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tống Quốc Lương thì lập tức nín ngay.

Bông hoa kia vừa đẹp vừa sống động. Đời trước sao cô lại chẳng bao giờ phát hiện Đại Nha có tài thêu thùa giỏi đến thế?

“Anh Quốc Lương, anh cũng biết vợ em keo kiệt lắm, giờ còn mới mang thai, em chẳng dám chọc cho cô ta giận. Em chỉ có thể thường qua giúp anh làm việc thôi.”

Thấy mẹ sốt sắng kéo tay kiểm tra, Đại Nha mỉm cười ngượng ngùng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đỗ Tiểu Oánh liếc sang người đàn ông cao lớn bên cạnh, thấy anh không hề nghiêng về phía cái nhà vong ơn bội nghĩa kia, sắc mặt mới dần dịu lại.

Trong khi đó, Tống Tử Long – đồ vong ơn bội nghĩa – lại nhờ tiền sính lễ bán Đại Nha mà trèo được lên cửa nhà giàu, sự nghiệp thành công, còn nuôi một đám đàn bà bên ngoài...

Đỗ Tiểu Oánh bất chợt thấy trên m.ô.n.g Ngũ Nha có một mảng đen sì, đến gần nhìn kỹ mới phát hiện đó là một bông hoa nhỏ rất đẹp. Cô đưa tay sờ thử:

Nghe vậy, Tống Quốc Lương nhớ lại cảnh trong giấc mơ, khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi nặng nề:

Đại Nha bưng chậu nước bước vào, bắt đầu lau dọn tủ áo: “Mẹ, cái tủ này đẹp thật đấy.”

“Sáng nay vừa về, vợ em bảo mang ít lương thực sang cho anh trước.”

“Lão Nhị, tính mày—”

Lý Nhị Ngưu gãi đầu, giơ cái rổ trong tay: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mẹ, mẹ mau đến xem này!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19