Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 164
Bất ngờ đối diện với cả đống ánh mắt, Tống Quốc Lương hơi sượng mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đỗ Tiểu Oánh nhặt hòn đá, ngắm ngay đầu gà, chọn thời cơ, ném một phát trúng phóc.
Đỗ Tiểu Oánh chỉ vào gốc cây, đi lại xách lên một con thỏ béo ú, đầu nó đã rũ xuống, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Con bé háu ăn Tứ Nha thì túm ngay điểm mấu chốt trong lời mẹ, đôi mắt sáng rực:
Lưu Đại Cước giơ cao con gà rừng đang điên cuồng giãy giụa, bóp mạnh một cái, cái đầu gà mềm oặt rũ xuống.
Lưu Đại Cước cười hì hì:
Nghĩ đến chỗ này có thể bán được một khoản không nhỏ, cô cười đến mức miệng chẳng khép lại nổi.
Tống Quốc Lương gật đầu, ánh mắt nhìn các con đầy tự hào.
Tống Quốc Lương ho nhẹ một tiếng, gật đầu chào Lưu Đại Cước, rồi vội vàng đi làm thịt thỏ.
Hai người liếc nhau một cái, lập tức chia hai hướng bao vây.
“Mẹ, con chỉ đứng thứ mười thôi, không bằng mấy em.”
Đang nói, hai người lại nghe thấy tiếng “phạch phạch”.
Đỗ Tiểu Oánh cảm động đến đỏ hoe mắt: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khóe miệng Đỗ Tiểu Oánh giật giật, cố nén cười:
Chương 164
“Hắc Muội, lát nữa xử lý xong ở nhà tôi rồi chị mang về nhé.”
Một thứ lông lá đ.â.m thẳng vào gốc cây, ngã lăn quay ra đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khụ~” Đỗ Tiểu Oánh bị sặc, “Bình thường cũng không—”
“Quốc Lương, anh nghe thấy chưa, con gái chúng ta thi đều rất tốt.”
“Trời ơi, con thỏ này phải hơn bốn cân, béo thật đấy!”
Lưu Đại Cước vỗ đùi cái chát, giọng suýt xé rách cuống họng:
….. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng ngẩn ra nữa, mau xử lý da thỏ đi, đang chờ anh đấy.”
“Mẹ, con cũng được hạng nhì đấy.”
Con gà đau kêu quác quác, giương cánh định bay, nhưng Lưu Đại Cước nhanh tay lẹ mắt, nhào thẳng tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một con gà rừng đáp xuống đất, nghênh ngang vung vẩy cái đuôi mà đi.
Lưu Đại Cước hích cùi chỏ, nháy mắt cười cợt:
“Cái gì? Con thỏ ngốc này, chẳng phải là thịt tự đưa tới cửa sao!”
“Có điểm rồi à?”
Đại Nha gãi đầu, mặt đỏ bừng xấu hổ:
Mẹ con Lưu Đại Cước: “....”
“Hắc Muội, xem này là gì?”
“Mẹ ơi, Tiểu Ngũ mau mở cửa đi~ Tam Nha thi được hạng nhất cả lớp!”
Hai người chạy đi chạy lại bốn năm chuyến mới đem hết hạt dẻ với hạt dẻ gai về.
“Mẹ, có thịt thật à?”
“Tôi bắt được rồi!”
Đỗ Tiểu Oánh dở khóc dở cười chỉ vào gốc cây:
“Thỏ?! Tiểu Oánh, con thỏ này ở đâu ra thế?”
“Tôi cũng định thế. Không thì để hàng xóm biết mình bắt được gà rừng, ghen c.h.ế.t đi được.”
Trong khi đó, trước cổng nhà Đỗ Tiểu Oánh đóng chặt, Tống Quốc Lương nhạy bén ngửi thấy mùi tanh tanh của lông gà mới vặt.
Mấy đứa bé Nguyệt Nha tròn xoe mắt nhìn con gà rừng bị vặt dở lông, nuốt nước bọt liên tục.
“Vâng, chị Ba mình đứng nhất lớp, được hai trăm điểm tuyệt đối!” Tứ Nha vui mừng ưỡn cái n.g.ự.c nhỏ.
“Em nói con thỏ này tự lao đầu vào cây c.h.ế.t đấy, chị tin không?”
Lưu Đại Cước giơ sẵn hai tay, mắt dán chặt vào con gà rừng, nuốt nước bọt ừng ực.
Đỗ Tiểu Oánh vừa nhặt vừa vểnh tai nghe động tĩnh xung quanh.
Bất chợt, khóe mắt thoáng thấy một cái bóng vụt qua, Đỗ Tiểu Oánh cảnh giác nhìn sang.
Nghe tiếng gà kêu thảm thiết, lông bay tán loạn trong không khí, Đỗ Tiểu Oánh duỗi cổ ra nhìn.
“Con hạng ba ạ!” Nhị Nha phấn khích nhảy cao gần ba thước.
“Bộp——”
“Con gái mẹ ai cũng giỏi cả! Tối nay nhà mình ăn thịt, coi như phần thưởng mừng các con thi tốt.”
Nghe tiếng con gái, Đỗ Tiểu Oánh vứt luôn con gà đang vặt dở, chạy ra ngoài:
“Lão Tống nhà em thật chẳng ngờ đấy, ở ngoài thì mặt mũi nghiêm túc, về nhà lại khéo xoay sở phết.”
Anh nhẹ nhàng bật người, trèo tường, rồi từ trên cao thoăn thoắt nhảy xuống.
“Nhà mình hôm nay có thịt ăn rồi!”
Lưu Đại Cước nhìn con thỏ mập mạp ấy, bóp một cái, xuýt xoa:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.