Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 156
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chương 156
Tống Quốc Lương nhìn hai bao lương thực to, vội rót đầy một ca nước, “Vợ à, em vất vả rồi, uống chút nước đi.”
“Mẹ!”
...
“Hôm nay mẹ mua thịt với xương, nấu canh xương cho cả nhà bồi bổ. Còn thịt mẹ treo trong giếng, mai gói bánh chẻo ăn.”
Lưu Đại Cước bĩu môi, “Trời ạ~ khiếp thật, sao mà đắt thế!”
“Đi học đi, lên lớp nhớ nghe giảng cho tốt.”
“Vợ, anh rót thêm nhé?”
“Vợ, để anh nhóm lửa cho.” Tống Quốc Lương sợ vợ không cho, vội giơ tay trái lên, “Tay trái anh vẫn ổn, vẫn linh hoạt lắm.”
...
“Ôi chao, con gái mẹ giỏi quá đi~” Đỗ Tiểu Oánh cười tít mắt, hôn lên má con gái, rồi quay sang nói:
“Trưa nhớ về sớm nhé, hôm nay mẹ mua thịt với xương, trưa cả nhà mình ăn canh xương.” Nghe mấy đứa con gái nuốt nước bọt ừng ực, Đỗ Tiểu Oánh vừa buồn cười vừa thấy thương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đỗ Tiểu Oánh xua tay, ôm con gái mềm mại trong lòng, bao nhiêu mệt nhọc đều tan biến.
“Anh coi lửa đi, em đi nhào bột.”
Đỗ Tiểu Oánh xúc nửa thau bột ngô, nửa thau bột mỳ, dịu dàng nói, “Mẹ đang nhào bột, trưa nay ăn mì canh xương. Tiểu Ngũ có muốn ăn không?”
“Vợ, em nghỉ đi, để anh làm.”
“Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, Tứ Nha~”
Đỗ Tiểu Oánh trêu, “Em đâu có ngốc, nhưng đúng là đắt thật, hai đồng một hào một cân, hai lạng mỡ này hết tám hào bốn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu Oánh, chị còn tưởng em bận chăm chồng không lên núi được, nên sáng nay không gọi em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đỗ Tiểu Oánh xót con, may mà bây giờ đã có cơm ăn áo mặc, không còn cảnh ngày ngày đói rét như trước. Nghĩ đến đây, cô càng kiên định hơn với quyết tâm kiếm tiền.
“Cần gì đến anh.” Đỗ Tiểu Oánh liếc chồng một cái, cúi xuống ôm lấy thân hình nhỏ bé của con gái, “Tiểu Ngũ, lúc mẹ không ở nhà, bố có ngoan không? Có lén làm việc không?”
Nhìn dáng vẻ chồng ngồi xổm ở cửa bếp như một ngọn núi nhỏ, Đỗ Tiểu Oánh bật cười.
“Ừ.”
Ngũ Nha liếc nhìn bố rồi lại nhìn mẹ, che miệng cười trộm, “Bố ngoan lắm, Tiểu Ngũ canh chừng kỹ lắm~”
Mì để ăn thì phải nhào bột cứng, nếu không lúc cán sẽ dễ dính lại với nhau. Cho nên nhào bột rất tốn sức, may mà sức cô khá lớn.
“Lấy! Lấy! Lấy!” Lưu Đại Cước kích động suýt nữa không kìm được cái giọng oang oang.
“Hôm nay em lên huyện, tiện thể mang về cho chị hai lạng mỡ. Nhưng vì phải nhờ quan hệ, giá còn cao hơn cả nhà máy chế biến thịt, chị xem——”
“Mẹ ơi~” Ngũ Nha vui mừng nhào vào chân mẹ, ôm chặt lấy đùi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...
Trên đường đạp xe nhanh quá, bỗng nhiên dừng lại, cả người nóng hầm hập toát mồ hôi.
Từ phía sau vòng về nhà, vừa hay chạm mặt bốn chị em đang nắm tay nhau vừa đọc bài vừa chuẩn bị đi học.
“Muốn~” Ngũ Nha vừa nói vừa nuốt nước miếng cái ực.
“Hắc Muội, chị đến đúng lúc lắm.” Đỗ Tiểu Oánh liếc mắt nhìn quanh, thấy không ai chú ý thì hạ giọng.
Ngũ Nha lon ton chạy theo sau mẹ, tò mò nhón chân, “Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?”
“Phải lấy chứ, giờ kiếm được thịt đâu dễ, lại còn là mỡ, cho người già trẻ nhỏ trong nhà bồi bổ. Bao nhiêu chị trả, tuyệt đối không để em chịu thiệt.”
Nhào xong bột, dặn chồng chú ý lửa, Đỗ Tiểu Oánh tranh thủ lên núi nhặt củi.
Đỗ Tiểu Oánh ôm ca nước, làm vài ngụm đã cạn sạch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Quốc Lương nghe thấy động tĩnh trong sân, bèn dắt Ngũ Nha ra ngoài, thấy vợ mình mặt đỏ bừng vì nóng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.