Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 190: Chương 190

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 190: Chương 190


Trong lòng cô cũng thấy hơi kỳ lạ, vốn nghĩ ở nơi làm việc toàn là anh lừa tôi gạt, cô chen ngang một chân vào như vậy sẽ bị xa lánh, hoặc là cản đường ai đó nhưng không ngờ ngày đầu tiên nhậm chức, tổng biên tập lại rất dễ nói chuyện, không có làm khó làm dễ chút nào.

Khóe môi Cố Nguyệt Hoài ẩn chứa nụ cười: “Vậy sao?”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu với bà ấy: “Tổng biên tập Ngụy.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Cảm ơn.”

Tổ biên tập được xem là tổ tập hợp nhân tài kỹ thuật, văn phòng chiếm trọn ba gian, trong đó lại chia làm tổ một, tổ hai và tổ ba, Cố Nguyệt Hoài được phân phối đến tổ ba.

Ngụy Lạc gật đầu, xoay người rời đi.

“……”

Cố Nguyệt Hoài chưa trả lời, Vạn Thanh Lam đã chen tới, chắn ở trước mặt cô mà nói: “Được rồi, Hoàng Bân Bân, anh nói nhiều thật đấy. Nguyệt Hoài vừa tới, còn chưa có thích ứng đâu, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Dứt lời, một tràng vỗ tay vang dội vang lên, tất cả mọi người trong văn phòng đứng lên, mỉm cười nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài khẽ cười với Vạn Thanh Lam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau này cô chính là nhân viên chức thức của Nhật Báo Quần Chúng.

Hoàng Bân Bân kinh ngạc nói: “Biên tập mỹ thuật? Rõ rồi, đây là vị trí khan hiếm, trùng hợp tổ ba của tôi đang thiếu!”

Nghe vậy, Hoàng Bân Bân mỉm cười ngượng ngùng, quả nhiên đã im miệng.

Cô ấy vừa định mở miệng nói chi tiết chuyện của “Lưu Tường” thì đã tới văn phòng.

Đầu năm nay, mọi người ngay cả đi học cũng khó, chứ đừng nói đến việc học tập một số kỹ năng đặc thù? Trong Nhật Báo Quần Chúng, một biên tập viên mỹ thuật tốt cũng xem như khá được ưa chuộng, hơn nữa tiền lương đãi ngộ còn cao hơn các vị trí khác một chút.

Ngụy Lạc dẫn cô đẩy cửa vào văn phòng của tổ ba, vừa vào cửa mọi người trong phòng đã đồng loạt nhìn sang.

Cố Nguyệt Hoài đeo thẻ làm việc ở trên cổ, bên trong thẻ làm việc có tên được viết bằng bút máy: Biên tập tổ ba, Cố Nguyệt Hoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngụy Lạc gật đầu, đứng lên nói: “Được, để tôi dẫn cô đi.”

Ngụy Lạc cầm bút trong tay, ngẩng đầu đánh giá Cố Nguyệt Hoài một hồi, lại tiếp nhận thư giới thiệu trong tay cô để xem, lập tức hiểu ra: “Cô chính là Cố Nguyệt Hoài có kỹ năng vẽ tranh khá tốt của đại đội sản xuất Đại Lao Tử?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vạn Thanh Lam dựng thẳng lỗ tai, chỉ chờ Cố Nguyệt Hoài hỏi chuyện của Lưu Tường, nhưng đi hơn mười mét cũng không có động tĩnh, cô ấy không khỏi quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: “Cô không tò mò Lưu Tường là ai sao Nguyệt Hoài?”

Cố Nguyệt Hoài đảo mắt qua nhóm đồng nghiệp lộ vẻ thiện ý, cong cong khóe môi.

Bà ấy nói: “Đây là đồng nghiệp mới của mọi người, đồng chí Cố Nguyệt Hoài, mọi người hoan nghênh cô ấy nào.”

Vạn Thanh Lam chỉ có thể tạm thời kìm nén cảm giác muốn phun ra hết, lôi kéo Cố Nguyệt Hoài vào văn phòng, rất thuận lợi nhận được đồng phục làm việc và thẻ làm việc, đồng phục làm việc của Nhật Báo Quần Chúng là màu xanh dương, hết sức sạch sẽ.

Hoàng Bân Bân nói xong, tiếp tục gặng hỏi: “Nguyệt Hoài, cô học vẽ ở đâu vậy? Cô đã từng học cấp ba chưa? Hay là trong nhà cô có người biết vẽ? Sao cô vào được Nhật Báo Quần Chúng của chúng tôi thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng, Vạn Thanh Lam nói: “Sau này mọi người đều là đồng nghiệp, đừng khách sáo như vậy. Tôi tên Vạn Thanh Lam, cũng là biên tập viên nội dung, sau này chúng ta có rất nhiều chỗ cần hợp tác.”

“Đồng nghiệp mới, trông cô xinh đẹp thật đấy, có thể vào tổ biên tập của chúng tôi, chắc chắn có bản lĩnh, cô làm lĩnh vực gì vậy?”

Bà ấy vừa rời đi, văn phòng tổ ba đã lập tức nổ tung.

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, vẻ mặt hờ hững, thật sự không có chút tò mò nào.

Ngụy Lạc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, nói như sấm rền gió cuốn: “Được rồi, Thanh Lam, cô đưa Tiểu Cố đi nhận đồng phục và thẻ làm việc, để cô ấy làm quen với công việc đi.”

Vạn Thanh Lam quay đầu mỉm cười với Cố Nguyệt Hoài: “Nguyệt Hoài, đi thôi, tôi đưa cô đi nhận đồng phục làm việc và thẻ làm việc.”

Cố Nguyệt Hoài cười khẽ: “Vâng.”

Nghĩ như vậy, Ngụy Lạc nói: “Nhật Báo Quần Chúng của chúng tôi có tổng cộng năm tổ, tổ tin tức, tổ biên tập, tổ phát hành, tổ in ấn cùng với tổ văn hóa, cô vào tổ biên tập, thấy thế nào?”

Tổ biên tập.

Văn phòng của Nhật Báo Quần Chúng nối liền với nhau, tới lui toàn là người, các nhân viên khi nhìn thấy Ngụy Lạc đều lên tiếng chào hỏi, cũng tò mò đánh giá Cố Nguyệt Hoài đi theo bên cạnh bà ấy.

Nhật Báo Quần Chúng của họ không thiếu tin tức, cũng không thiếu bài viết, duy nhất chỉ thiếu nhân tài có kỹ năng đặc thù. Một số báo chí cần tranh minh họa, bọn họ vì thế rầu rĩ hồi lâu, còn cố ý thương lượng với văn phòng công xã, bảo họ giúp đỡ để ý đến phương diện nhân tài, phúc lợi đãi ngộ đều dễ nói, nhưng nhất định phải có tài năng thật sự.

Tổ biên tập là tổ thích hợp nhất để cô phát huy, mà người trong tổ này, đều chiếm cương vị và trách nhiệm quan trọng, trong đó có phóng viên nhiếp ảnh, biên tập nội dung, đối chiếu, nhân viên sắp chữ, mà cô có thể đảm nhiệm vị trí biên tập mỹ thuật.

Vạn Thanh Lam không khỏi thở dài, kiểu người không có tính hiếu kỳ này thật sự khiến cho người vòng vo như cô ấy không hề có đất dụng võ, rất không có cảm giác thành tựu, cực kỳ bực bội!

Hai ngày trước bà ấy đã nghe nói đến cái tên “Cố Nguyệt Hoài”, còn thấy được ảnh chụp bức họa tường mà cô vẽ. Tuy ảnh chụp đen trắng nhìn không ra màu sắc, nhưng đường nét phác họa vô cùng thuần thục, vừa nhìn đã biết không phải người mới.

Xem ra, kiếp sống làm việc bình thản mà cô tưởng tượng sẽ không duy trì mãi, một cành hoa Lưu Tường?

Cố Nguyệt Hoài cũng không do dự, gật đầu nói: “Cảm ơn tổng biên tập.”

Vạn Thanh Lam thấy Cố Nguyệt Hoài cười, bỗng nhiên ngây dại: “Nguyệt Hoài, cô xinh đẹp thật đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngụy Lạc có chút ngạc nhiên nhìn cô, rất hiếm có người có da mặt dày như vậy, lại hoàn toàn nhận lấy lợi khen của bà ấy mà không có chút khiêm tốn. Tuy nhiên, vậy cũng chứng tỏ cô rất tự tin với khả năng vẽ của mình.

Bà ấy thích những người tự tin.

Cô hơi khom lưng, giọng nói nghiêm túc lại khách sáo: “Mọi người gọi tôi là Nguyệt Hoài là được rồi, tôi tới làm biên tập mỹ thuật, hy vọng tương lai có thể cùng mọi người cùng nhau tiến lên.”

Chương 190: Chương 190

Mọi người nhao nhao rời khỏi chỗ ngồi, vây quanh Cố Nguyệt Hoài, mồm năm miệng mười giới thiệu mình.

“Lâu lắm rồi không có đồng nghiệp mới đến Nhật Báo Quần Chúng của chúng ta, thật hiếm có!”

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài híp lại, nhạy cảm nhận được sự thương hại mơ hồ trong giọng nói của Vạn Thanh Lam.

Nghe vậy, một cô gái vẻ ngoài hơi ngọt ngào, buộc tóc đuôi ngựa lập tức đáp vâng.

“Chào đồng chí Cố, tôi là Hoàng Bân Bân, làm công việc biên tập nội dung, cô có thể gọi tôi là Bân Bân!”

Vạn Thanh Lam chép miệng, giọng điệu có chút phức tạp nói: “Đương nhiên! Tôi cũng không nói dối! Trước đây nhân viên xinh đẹp nhất của Nhật Báo Quần Chúng là Lưu Tường, nhưng cô vừa đến thì danh hiệu này chắc chắn sẽ thuộc về cô.”

Bà Ngụy tầm khoảng bốn mươi tuổi, dáng người yểu điệu, làm cho người ta có một loại cảm giác tinh tế nho nhã, lông mày thon dài giống như trăng khuyết, đáy mắt dường như luôn mang theo một chút u sầu nhàn nhạt không xua đi được, cũng không giống một người phụ nữ có sự nghiệp thành công.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 190: Chương 190