[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thư Thư Thư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 481
Buổi tối nằm trên giường ông cũng ngủ không yên, buổi sáng thì dậy rất sớm. Nhưng cũng không làm gì chỉ ngồi trên hành lang ngẩn người, cũng không biết đang nhìn cái gì có khi cả ngày không cử động.
Đôi mắt Phùng Tú Anh đỏ hoe, bà ta hít mũi, nghẹn ngào nói: “Tôi có thể mắng con bé sao, tôi dám mắng nó sao, tôi thấy có lỗi với con bé, tôi muốn nhận lỗi với nó, tôi muốn nói bản thân đã làm sai, tôi muốn con bé tha thứ cho tôi...”
Tuy đã biết đáp án nhưng Nguyễn Khê vẫn không nhịn được muốn hỏi bà ta.
Nói xong cô không muốn dây dưa thêm với Phùng Tú Anh, xoay người quay về linh đường.
Không phải “cô” muốn nửa đời còn lại họ sẽ phải sống trong sự áy náy và ân hận sao?
Ăn cơm tối xong thì về nhà, lúc ngồi trên xe Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân cũng không nói gì.
Sau khi Lưu Hạnh Hoa được chôn cất, cả người Nguyễn Chí Cao gầy đi một vòng, cũng càng ngày càng lộ ra vẻ già nua, thắt lưng vốn không thẳng cung hoàn toàn cong xuống giống như bị vật có trọng lượng nghìn cân đè trên lưng.
Nhà Nguyễn Trường Quý nghẹn một bụng tức không tìm được cơ hội trút ra, cuối cùng vẫn phải giữ trong lòng. Lúc đi có vẻ cũng không tình nguyện, gần đây sắc mặt càng ngày càng đen giống như một đống than.
Cô phải sống lóa mắt như mặt trời, vĩnh viễn sáng lấp lánh trong thế giới này, lúc đó sẽ không phải là họ tránh né cô mà là mãi không thể chạm tới. Ban đêm sẽ đi vào giấc mơ của họ để lúc nào họ cũng phải nhớ rõ chính tay họ đã phá hủy cuộc đời của “cô”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Môi Phùng Tú Anh run nhè nhẹ: “Khê, rốt cuộc con muốn ba mẹ phải làm gì đây?”
Lúc ông ăn cơm cũng không ăn nhiều, chỉ ăn hai miếng cho có, có khi dứt khoát không ăn uống gì.
Tối nay Nguyễn Khê, Lăng Hào đưa Nhạc Nhạc và Khả Khả đến ăn cơm, Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân cũng tới. Chỉ mới nửa tháng nhưng Nguyễn Chí Cao đã già hơn rất nhiều, khi đi đường thì loạng choạng, chỉ lấy đôi đũa mà tay ông cũng run rẩy.
Đáp án đương nhiên đã ở trước mắt, Phùng Tú Anh sẽ không cảm thấy có lỗi, sẽ chỉ càng ngày càng chán ghét “cô”, càng ngày càng cảm thấy “cô” phiền, sau đó rơi vào kết cục bi thảm thế nào, “cô” đã biết hết.
Nghĩ cô có thể thay “cô” tha thứ cho họ sao?
Phùng Tú Anh đứng im một chỗ một lúc, Nguyễn Trường Phú đi đến hỏi bà ta: “Bà không mắng con bé sao?”
Ánh mắt Nguyễn Trường Phú mờ mịt, ông ta nhẹ nhàng hít một hơi, cũng không nói thêm gì nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng Nguyễn Thúy Chi lo lắng liên tục gắp đồ ăn cho ông để ông ăn nhiều một chút nhưng căn bản ông không nghe.
Đám tang bao nhiêu ngày thì trong nhà cũng ồn ào bấy nhiêu ngày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Khê đứng đối diện bà ta, cô nói không hề do dự, âm thanh cũng không lên xuống chút nào: “Không thể.”
“Cô” muốn có tình thương của ba mẹ như này sao?
Nhưng sau khi Nguyễn Trường Phú về hưu, cô vẫn sẽ định kỳ gửi cho họ phí phụng dưỡng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phùng Tú Anh nhìn vào mắt Nguyễn Khê, trong lòng bà ta thật sự rất ngột ngạt, một lát sau bà ta nói tiếp: “Khê, con muốn hận ba mẹ cả đời sao? Đã bao nhiêu năm rồi, mẹ và ba con cũng già rồi, không thể sống thêm mấy năm, nói không chừng một ngày nào đó cũng sẽ ra đi đột ngột như bà con. Đến giờ con vẫn chưa thể buông bỏ, không thể tha thứ cho ba mẹ sao?”
Nguyễn Khê nhìn bà ta, giọng nói của cô vẫn như vậy: “Không cần, cho dù làm gì thì cũng đã muộn.”
Bà ta hơi nghẹn lại nhưng vẫn tiếp tục nói: “Đã qua lâu như vậy rồi, con bé muốn hận chúng ta cả đời sao? Đến khi chúng ta c.h.ế.t con bé cũng không muốn chúng ta cảm thấy thoải mái sao? Tôi sinh ra con bé mà, tôi là mẹ ruột của nó mà...”
Mà từ đầu đến cuối không nói một câu nào chỉ có một mình Nguyễn Chí Cao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 481
DTV
Nói xong bà ta bắt đầu khóc, vừa khóc nức nở vừa nói tiếp: “Con bé luôn đối xử tốt với tất cả mọi người, cho dù là ông nội, bà nội, chú năm, thím năm, cô ba hay bác ba con bé đều coi họ như người thân mà đối đãi, nhưng sao lại đối xử với ba mẹ ruột là chúng ta như vậy…”
Nguyễn Khê nhìn Phùng Tú Anh, ánh mắt và giọng nói đều rất bình thường, không có cảm xúc gì đặc biệt, cũng không lộ ra vẻ xúc động, chỉ bình tĩnh hỏi bà ta: “Nếu như tôi không có tiền đồ như này, sau khi tôi từ nông thôn lên thành phố cái gì cũng không biết, là một con nhóc quê mùa chỉ biết lo lắng sợ hãi, không có được sự yêu mến của mọi người, cũng không thi đỗ đại học thậm chí càng ngày càng tồi tệ, bà sẽ cảm thấy có lỗi với tôi sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.