[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thư Thư Thư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 312
Nguyễn Khê buộc chặt tóc rồi cầm lược: “Không phải, hôm nay mình có việc phải đi ra ngoài.”
Lúm đồng tiền của cô đã ẩn giấu dưới khăn quàng cổ, nhưng chỉ đôi mắt thôi cũng đã đủ lấp lánh sáng ngời.
Nghe xong lời dặn, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bèn xoay người đi vào trạm xe lửa.
Cô còn nhớ, ba năm trước, khi theo Nguyễn Trường Phú vào thành phố, cô ấy giống như con thỏ trắng nhỏ lần đầu rời khỏi hang của mình vậy. Lúc nào cô ấy cũng phải kéo tay áo Nguyễn Khê, căng thẳng đến mức luôn ôm lấy mặt, không dám lên tiếng nói, th* d*c cũng phải đè xuống.
Nguyễn Khê lấy khăn ra lau khô mặt rồi đổ nước trong chậu rửa mặt đi. Cô cầm lấy cốc nước s·ú·c miệng chứa bàn chải và kem đánh răng quay trở về ký túc xá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ăn bánh quẩy và đậu hũ xong, cả người cảm thấy ấm người hơn hẳn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xách hành lý ra khỏi quán ăn sáng, Nguyễn Khê khẽ kéo khăn quàng cổ lên trên mặt một chút che miệng ngăn lại hơi lạnh, cô khẽ hít mũi rồi quay đầu nói với Nguyễn Khiết: “Đi thôi, dẫn em đến trường trước.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi ra khỏi nhà ga, họ bắt một chiếc xe taxi chạy đến gần trường học, hai người không vội vàng đến trường mà tìm một quán ăn sáng ở ven đường vào ăn sáng trước.
Ngón tay trắng nõn của cô rơi vào trong chậu tráng men vốc dòng nước ấm trong vắt lên mặt.
Nước chảy như cột trụ dưới vòi nước, tay khẽ di chuyển một chút trụ nước biến mất.
Nguyễn Khê đi đến nhà ga trả tiền rồi ngồi tàu đến trường của mình.
Đợi cho còi tàu vang lên, Nguyễn Khiết đột nhiên giơ tay lên chỉ về trước: “Hành trình mới! Bây giờ lại bắt đầu rồi!”
Nguyễn Khê hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười bước vào cổng trường.
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đi vào trạm, mua vé lên tàu.
Tìm được vị trí của mình bên trên, trước họ thả hành lý xuống, rồi đến chỗ ngồi để ngồi.
Mà bây giờ, cô ấy đã hoàn toàn tự tin rồi.
Đến trường học một tuần vẫn chưa được nghỉ ngơi, hôm nay là chủ nhật cho nên tất cả mọi người dậy hơi muộn một chút.
Tóc của cô đen nhánh, mềm và bóng, chất tóc rất tốt, có thể chải từ gốc đến ngọn ngay khi vừa đưa lược lên chải. Nhưng cô vẫn luôn không để tóc quá dài, chỉ để đến ngang n.g.ự.c để khi buộc chúng lên không quá rắc rối.
Sau khi xuống tàu, Nguyễn Khê tìm kiếm trường học của mình. Cô xách hành lý đứng trước cổng, ngửa đầu nhìn bốn chữ lớn trên cổng. Bên cạnh có những học sinh khác xách hành lý đi vào, trên mặt bọn họ đâu đâu cũng là vẻ phấn khởi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ấy quay đầu nhìn Nguyễn Khê, tiếng nói nặng giọng mũi: “Dậy sớm thế, đến thư viện sao?”
Về đến ký túc xá, cô cất đồ dùng vệ sinh, treo khăn lau mặt lên rồi cầm lược đến trước gương chải đầu.
Nguyễn Khê quay đầu nhìn lướt qua cô ấy, không kìm được mà bật cười: “Tiểu Khiết của chúng ta đã trở nên vừa tự tin vừa hoạt bát rồi!”
Nguyễn Trường Sinh dặn bọn họ: “Lần này chỉ có hai người các cháu thôi, không có ai theo cả, nhất định ở ngoài phải cẩn thận.”
Nguyễn Trường Sinh đưa các cô đến công xã, ở lại với các cô tại nhà khác một đêm. Ngày hôm sau, họ dậy ăn sáng xong lại đến nhà Tiền Xuyến mượn xe đạp. Anh ấy chất hành lý lên trước xe rồi sau xe, tiễn các cô đến trạm xe lửa huyện.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết rời nhà lên đường lần nữa, nhưng lần này nơi họ phải đi là một chốn hoàn toàn mới.
Nguyễn Trường Sinh nhìn theo bọn họ đi vào trong, hít thật sâu, đặt chân lên bàn đạp xe, đạp quay ngược về. Trên đường đi, gió rất lạnh, anh ấy lại lái xe thật nhanh, toàn bộ tóc trên trán đều bị gió thổi cho dựng thẳng lên.
Nguyễn Khê gật đầu với anh ấy: “Không sao ạ, đây cũng không phải lần đầu chúng cháu xa nhà.”
Xe đạp dừng lại bên ngoài trạm xe lửa, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhảy xuống xe.
Rốt cuộc đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Khiết đến trường một mình, Nguyễn Khê đương nhiên không quá yên tâm về cô ấy lắm. Cô đưa Nguyễn Khiết đến cổng trường học, nhìn thấy cô ấy đi qua cổng trường, rồi đi sâu vào trong trường học, cô mới mang hành lý rời đi.
Chương 312
DTV
Cô chải tóc tết thành hai b.í.m gọn gàng rồi dùng cột tóc buộc chặt lại.
Nguyễn Trường Sinh vui mừng nhìn hai cô nói: “Các cháu đều có tiền đồ hơn chúng ta, đến thành phố rồi thì học hành cho tốt. Có khó khăn gì mấy đứa cứ viết thư về, thiếu tiền hay là thiếu gì đó, chú năm sẽ gửi thư cho các cháu.”
Tiếng nói chuyện của Lý Hiểu Phương vẫn nặng giọng mũi: “Ồ.”
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết trăm miệng một lời: “Chú năm, chúng cháu nhớ rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa buộc tóc xong, cô chợt nhìn thấy bạn cùng phòng Lý Hiểu Phương ở trên giường bên cạnh đang gãi đầu ngồi dậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.