Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 167

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 167


Nguyễn Khê biết bé trai và bé gái đó, bé gái là Nhị Ny con gái thứ hai của Nguyễn Thúy Chi, còn bé trai là Tiểu Hổ Tử con trai út của cô ấy. Nguyễn Khê không biết bà cụ nhưng nhìn ra được bà ta hẳn là bà nội của Nhị Ny và Tiểu Hổ Tử.

Người bán hàng đi tới lấy lon mạch nha, ném thẳng lên quầy.

Mẹ Lưu: “…”

Nguyễn Thúy Chi hơi không tự nhiên, trả lời qua quýt: “Mua thêm…mua thêm…”

Nhìn thấy mặt mẹ Lưu, rồi nhìn thấy Nhị Ny và Tiểu Hổ Tử, nụ cười trên mặt Nguyễn Thúy Chi đông cứng lại, khóe miệng bỗng đình trệ, sau đó biểu cảm trên mặt vốn ung dung thoải mái từng chút một biến mất, dần dần tối sầm lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẹ Lưu chọc cơm trong bát: “Con có bao nhiêu vợ?”

Cô ấy hỏi Nguyễn Khê: “Chỉ một lon này thôi, có nên mua không?”

Mẹ Lưu dùng tay kéo Nhị Ny và Tiểu Hổ Tử, nhưng cả hai đứa trẻ đều không hợp tác với bà ta mà mở lời. Không chỉ không hợp tác mà Tiểu Hổ Tử còn lớn tiếng nói: “Bà không cần chúng tôi, mặc kệ chúng tôi, bà là người mẹ xấu xa!”

Sau khi Lưu Hùng và cha Lưu trở về ngồi xuống ăn cơm, bà ta bỗng nói: “Hôm nay nhìn thấy vợ con ở cửa hàng quốc doanh đấy.”

Năm người ở trong cửa hàng quốc doanh rất lâu, cũng mua được rất nhiều thứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kết quả Tiểu Hổ Tử nghiêng đầu nhìn mẹ Lưu: “Bà nội, không phải đây đều là những lời bà nói với cha sao?”

Một cân thịt heo chỉ có bảy tám xu, nhưng thứ này lại có giá đủ bốn đồng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Khê ôm lon mạch nha lên, hỏi cô ấy: “Mua thêm gì nữa không cô?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe thấy mức giá này, Nguyễn Khiết mở tròn mắt – Thứ gì mà lại đắt thế? Ăn xong có thể thành tiên hay gì?

Châu Tuyết Vân, Lăng Hào và Nguyễn Khiết từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, thấy Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê rời đi cũng vội đi theo.

Nói xong không cho mẹ Lưu cơ hội lên tiếng, cô đã kéo Nguyễn Khê đi.

Nhìn thấy mẹ ruột của mình cũng không biết nhào tới mà khóc lóc.

Chương 167

Sau khi nghe thấy người gọi mình, Nguyễn Thúy Chi nhìn về phía người ấy.

Mẹ Lưu thấy Nguyễn Thúy Chi đi như thế rất thất vọng, xoay đầu lại nói với Nhị Ny và Tiểu Hổ Tử: “Các cháu nói như thế là đ.â.m một d.a.o vào mẹ con, thế thì mẹ con còn có thể trở về ư? Các cháu nói khó nghe như vậy e là cả đời này cũng không trở về nữa đâu.”

Nguyễn Thúy Chi nhìn thấy trong cửa hàng có một lon mạch nha, đây là thứ khó thấy được trong thị trấn, là của hiếm có, quý báu vô cùng, cô ấy tò mò hỏi người bán hàng một câu: “Xin hỏi, mạch nha này bán thế nào vậy?”

Sau khi lấy ra thì tìm vé một cân đường và bốn đồng ở bên trong, chìa tay đưa thẳng vào tay của người bán hàng.

Gần đây người bán hàng rất bận, thái độ tất nhiên có chút kém hơn bình thường, cô ta liếc mắt nhìn rồi nói: “Giá một cân đường cộng với bốn đồng.”

Cô bị Nguyễn Khê kéo định đi, đột nhiên lại nghe thấy mẹ Lưu nói với giọng điệu đáng thương: “Thúy Chi, con thật sự không trở về nữa sao? Đã lâu không gặp, con không nhớ bọn nó sao?”

Lưu Hùng sững sờ khi nghe thấy lời này, nhìn mẹ Lưu hỏi: “Nguyễn Thúy Chi à?”

DTV

Nguyễn Thúy Chi dừng bước, cũng không quay đầu mà hỏi ngược lại một câu: “Bọn nó nhớ con sao?”

Cô xoay người lại, chỉ thấy một bà cụ đang đứng trước mặt, trong tay bà cụ dắt theo một bé trai chừng năm sáu tuổi, đứng bên cạnh bé trai là một bé gái khoảng mười tuổi, trên người hai đứa nhỏ có hơi bẩn.

Mẹ Lưu đi tới trước mặt cô, hốc mắt ẩm ướt nhìn cô gọi: “Thúy Chi.”

Quên đi, đã như thế rồi, không trở về cũng thôi vậy.

Nguyễn Khê mở miệng còn chưa kịp nói, đột nhiên nghe thấy một thanh âm truyền đến từ phía sau: “Thúy Chi?”

Cô sững người tại chỗ, không lên tiếng gọi mẹ Lưu cũng không lên tiếng gọi Nhị Ny và Tiểu Hổ Tử.

Mẹ Lưu dẫn Nhị Ny và Tiểu Hổ Tử đi dạo ở bên ngoài một vòng, đến gần trưa mới về nấu cơm.

Nguyễn Khê đưa tay lên nắm cánh tay Nguyễn Thúy Chi, lắc lắc cô ấy: “Cô ba, trả tiền.”

Nguyễn Khê không nhìn mẹ Lưu và Nhị Ny, Tiểu Hổ Tử nữa, cô gõ tay vào quầy hàng, nói với người bán hàng: “Chúng tôi lấy lon mạch nha này, phiền cô lấy nó giúp.”

Nguyễn Thúy Chi nhìn lon mạch nha kia, thầm do dự có nên mua hay không, dĩ nhiên không phải là cô muốn ăn, mà là muốn người trong nhà đều có thể ăn thử, nhất là Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cả đời chưa từng ăn thứ này, nhưng quả thực cũng cảm thấy rất đắt.

Nguyễn Thúy Chi hoàn hồn, vội mở túi lấy ví tiền.

Nghe như gọi hồn, giống như gọi thêm vài tiếng nữa thì Nguyễn Thúy Chi sẽ theo bà ta đi về.

Thật không dễ dàng gì mới gặp được ở đây, nào biết hai đứa trẻ này lại l* m*ng hết đứa này tới đứa kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 167