Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 147

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147


Nguyễn Trường Sinh không định ở lại trong thị trấn lâu, đi ra ngoài cửa hàng bèn nói với Tiền Xuyến: “Tôi mua đồ xong phải quay về ròi, nếu như cô không có chuyện gì cũng về nhà đi. Mau về tắm rửa rửa mặt đi, cô xem mặt cô bẩn kia kìa, có thấy giống con gái không? Khi nào rảnh tôi sẽ đến tìm cô chơi, cô nói cho tôi biết cô lấy những đồ đó ở đâu.”

Nói rồi anh ấy nhìn cái túi trên vai cô ấy ra hiệu.

Cô thanh niên khoác túi lên vai anh ấy, còn mình không nằm nhoài lên người anh mà coi anh là ngựa cưỡi, miệng nói: “Anh quan tâm tôi là nam hay nữ. Anh muốn kết bạn với tôi chẳng phải là vì muốn biết tôi lấy những món đồ này ở đâu sao, anh cũng muốn đầu cơ trục lợi ư?”

Cô thanh niên quay đầu liếc nhìn anh ấy, lên tiếng nói: “Tôi tên Tiền Xuyến, nhà ở trên thị trấn.”

Chương 147

Sáng sớm ngày hôm sau, trong hang có tiếng động, anh ấy lập tức tỉnh dậy.

Tiền Xuyến rất tò mò: “Cháu gái của anh bao nhiêu tuổi mà đã có thể làm thợ may rồi?”

Nguyễn Trường Sinh gật đầu: “Bổ sung hàng.”

Khi sắp đến thị trấn, cô thanh niên nhảy xuống người anh ấy, xách cái túi bước đi.

Cô thanh niên cũng không khách khí, coi anh ấy như ngựa mà nhảy lên người anh ấy như con khỉ: “Đi thôi.”

Nguyễn Trường Sinh thở hổn hển đi theo sau cô ấy, còn hỏi: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết cô tên là gì, nhà ở đâu chưa? Có thể… làm bạn được không?”

Cái tên này cũng đủ để hình dung ra, có lẽ cô ấy chính là Tiền Xuyến đầu thai. Ở trên đời này cũng dám đầu cơ trục lợi, bán đồ.

Nguyễn Trường Sinh đứng dậy rồi đi về phía trước, rồi lại hỏi: “Rốt cuộc cô là nam hay nữ?” Thật sự nhìn không giống con gái.

Hai người nói chuyện rồi mua đồ ở cửa hàng kinh doanh.

Nguyễn Trường Sinh thở một hơi: “Tiền Xuyến?”

Tiền Xuyến tỏ vẻ thích thú với ba từ này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người anh em này muốn ăn đòn sao?

Mà Nguyễn Trường Sinh cũng đào một cái hang bên cạnh cô ấy để ngủ.

Coi như hai người đã kết bạn. Tiền Xuyến không cố gắng bỏ mặc Nguyễn Trường Sinh nữa, cùng anh ấy đi vào thị trấn. Đến thị trấn, cô ấy cũng không vội về nhà mà đi cùng Nguyễn Trường Sinh đi mua sắm ở cửa hàng kinh doanh.

Nguyễn Trường Sinh “hì” một tiếng: “Cũng không ngốc nhỉ.”

“Bổ sung hàng?”

Cô ấy hỏi: “Nhà anh mở tiệm may sao?”

Có giống con gái hay không thì liên quan gì đến anh? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Trường sinh thẫn thờ một lúc, rủ mí mắt xuống rồi thở dài: “Cô tỉnh rồi à?”

Trên gương mặt Tiền Xuyến nở nụ cười: “Vậy tôi đi chơi cùng anh.”

Tiền Xuyến không thèm để ý đến anh ấy, lại hỏi: “Còn anh thì sao? Anh tên là gì? Đến thị trấn làm gì?”

Nguyễn Trường Sinh mỉm cười: “Vậy tôi lớn hơn cô hai tuổi, tôi năm nay hai mươi tuổi.”

Tiền Xuyến nói: “Tôi lớn hơn cháu gái của anh ba tuổi, tôi mười tám.”

Cô thanh niên thấy Nguyễn Trường Sinh có ý định với cái túi của mình, thế là khi mệt quá phải nghỉ ngơi, cô ấy đều đào một cái hang trên đống cỏ, chui vào bên trong ôm cái túi vào lòng, hơn nữa còn giấu bên trong đống cỏ khô.

Nguyễn Trường Sinh nói: “Là tiệm may của cháu gái tôi, con bé nhờ tôi mua giúp hàng thiếu.”

Nguyễn Trường Sinh nghe thấy vậy thì nhanh chóng ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, vỗ lên m.ô.n.g nói: “Lên đi.”

Nguyễn Trường Sinh quay đầu nhìn cô ấy: “Cô bao nhiêu tuổi?”

Chưa đi được mấy bước, cô thanh niên bỗng nhiên dừng lại hỏi anh ấy: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

DTV

Tiền Xuyến: “Lớn như vậy mà có thể làm thợ may rồi sao? Được đấy, khi nào rảnh tôi sẽ đến làm quen.”

Nguyễn Trường Sinh vẫn nói câu đó: “Kết bạn.”

Nguyễn Trường Sinh: “...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ai quan tâm anh bao nhiêu tuổi, Tiền Xuyến cố tình nói: “Ồ, thế mà nhìn anh trông hơi già, giống như ba mươi tuổi rồi.”

Nguyễn Trường Sinh cầm danh sách hàng cần bổ sung, cô ấy đứng bên cạnh xem.

Cô thanh niên không quan tâm anh ấy, tiếp tục bò ra khỏi hang, vác cái túi lên vai rời đi.

Nguyễn Trường Sinh hít thở đều đặn: “Tôi tên Nguyễn Trường Sinh, ở lữ đoàn Mắt Phượng, đến mua bổ sung hàng cho tiệm may.”

Nguyễn Trường Sinh: “Còn nhỏ tuổi lắm, mười lăm tuổi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Trường Sinh bò dậy, đi theo cô ấy.

Với sức đi của Nguyễn Trường Sinh, ban đầu chỉ cần mất nửa ngày là có thể đến thị trấn. Nhưng bây giờ bởi vì cõng thêm một người, dù nói khung xương của cô thanh niên này rất nhẹ, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành nên mất nửa ngày mới đến nơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô thanh niên nhìn gương mặt anh ấy, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng nói: “Hay là thế này đi, tôi mệt rồi không muốn đi nữa. Nếu như anh có thể cõng tôi lên thị trấn, tôi sẽ kết bạn với anh. Anh thấy sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147