Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 79: Anh không sợ tôi lừa sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79: Anh không sợ tôi lừa sao?


Dưới sự kiên trì của chú Trương, dân làng đành phải mang đồ về.

Thím Hồ cười khổ: "Ghi hận người khác mệt mỏi lắm, tha thứ cho người khác cũng là tha thứ cho chính mình. Hơn nữa, có ông Trương là đủ rồi."

Phó Thiếu Đình không nghe thấy tiếng con sói, anh khẽ nhếch miệng trêu chọc: "Điều này rất hợp với tính cách của cô."

Mọi người cùng lão tộc trưởng quỳ trên mặt đất, hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng thần thú. Ngẩng đầu lên lần nữa, mây đen đã tan, bóng dáng thần thú cũng biến mất.

Lão tộc trưởng chán nản ngồi phịch xuống ghế, bỗng chốc như già đi mấy tuổi, ông ta lẩm bẩm: "Xong rồi, tất cả đều xong rồi."

Tô Tiểu Lạc lè lưỡi với anh: "Anh muốn ăn sẵn thì không có chuyện dễ dàng như vậy đâu. Lát nữa, tất cả mọi người cùng đi hái nấm với tôi."

"Còn có ta nữa, còn có ta nữa." Con sói vội vàng lên tiếng, bày tỏ lập trường của mình.

"Ba giờ sáng, chúng ta xuất phát đi cải táng." Tô Tiểu Lạc cười khì, "Tôi chưa nói giá cả, anh không sợ tôi lừa anh sao?"

"Đây là làm sao vậy?"

Có lẽ, đây chính là ý nghĩa của tình yêu? Khi con người chìm trong bóng tối và bùn lầy, nó mang đến hy vọng sống, mang đến ý nghĩa của sự tồn tại.

Mọi người đều đang hoang mang, Tô Tiểu Lạc đột nhiên vén khăn trùm đầu của thím Hồ lên: "Thím Hồ, mắt của thím!"

Bố đứa trẻ thấy đứa con không sao, bèn ôm con mừng rỡ: "Cẩu Đản, con làm bố sợ c·h·ế·t khiếp." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chú Trương ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thím Hồ kéo tay ông ấy, vừa khóc vừa cười: "Ông Trương, ông nhìn tôi này."

Thím Hồ vui vẻ đi nấu cơm, chú Trương đi đun nước nóng.

"Lão Trương, ông hiểu lầm rồi, đừng kích động."

"Phải, tôi khỏi rồi." Thím Hồ xúc động nói, bà ấy đã chờ đợi bao nhiêu năm, hôm nay cuối cùng cũng toại nguyện.

Tô Tiểu Lạc hừ một tiếng: "Nếu là tôi, tôi sẽ dẫn Đại Bạch Tiểu Bạch đến đây quậy cho long trời lở đất, rồi nghênh ngang rời đi."

Tôn Đằng Phi đưa cho ông cụ một chiếc khăn tay: "Ông nội, chú ý một chút."

"Ngươi chính là ghét bỏ ta!" Con sói im lặng, không thèm nói chuyện nữa.

Khuôn mặt thím Hồ lộ ra trước mắt mọi người, con mắt màu xanh đã biến mất!

Lúc này chú Trương chạy tới, thấy vợ mình khóc, lập tức vớ lấy một cái xẻng xông tới: "Các người còn bắt nạt bà ấy, tôi liều mạng với các người."

"Thần thú bỏ rơi thôn Trường Nhạc chúng ta rồi, thôn chúng ta phải làm sao đây!"

"Chúng tôi đang xin lỗi chị dâu đây!"

Ông cụ Tôn từ lâu đã cảm động đến mức lau nước mắt: "Thật là cảm động quá."

Con sói bên trong miếng ngọc nghe thấy lời này bỗng ớn lạnh toàn thân, người đàn ông này hình như còn đáng sợ hơn cả cô gái nhỏ này. Con sói đặc biệt nhạy cảm với sát khí, vừa rồi khi người đàn ông nói câu này, lại khiến nó sợ hãi từ tận đáy lòng.

"Vừa rồi mắt của thần thú là màu xanh, phải không?"

Hai người ôm chặt lấy nhau.

Mấy người hái nấm về đến nhà, lại phát hiện trước cửa chất đầy nấm, trứng, rau, trái cây, thậm chí còn có cả thịt. Tô Tiểu Lạc nhìn sang, thấy có không ít dân làng đang lén lút nhìn về phía bên này.

Thím Hồ đẩy chú Trương một cái, chú Trương bước tới nói: "Mọi người mang đồ về đi, hai chúng tôi không ăn hết nhiều đồ như vậy đâu."

"Đúng vậy, hai người đừng chấp chúng tôi."

Chương 79: Anh không sợ tôi lừa sao?

Mọi người thi nhau nói, ai nấy đều muốn xin hai người tha thứ.

Phó Thiếu Đình đến bên cạnh Tô Tiểu Lạc, nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Nấm cô hái đâu rồi?"

"Đúng vậy, đều là lỗi của chúng tôi, phiền chị nói với thần thú một tiếng là chúng tôi biết lỗi rồi."

Thím Hồ nhìn những khuôn mặt quen thuộc của dân làng, bao nhiêu năm qua đối mặt với sự nhục mạ của họ, bà ấy đã chai sạn rồi. Nhưng giờ nhắc lại, vẫn không nhịn được mà che mặt khóc.

"Cẩu Đản, Cẩu Đản con sao vậy?"

Những người này chắc là coi thím Hồ như thần thú mà cúng bái rồi.

"Hồ thị là người thủ thôn ta chọn, vì thôn này mà ngăn chặn tai họa, các ngươi lại coi bà ấy là ôn thần, thật là vô lý!"

Những người này không dám gọi thím Hồ là ôn thần nữa, ngoan ngoãn dẹp bàn ghế sang một bên, không ai dám thở mạnh, đều chăm chú nhìn tình hình bên này.

Thím Hồ và chú Trương là hai người lương thiện chất phác, mặc dù bị đối xử bất công nhưng chưa bao giờ oán trời trách đất, càng không ghi hận bất kỳ ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đều tại ông, suốt ngày gọi Hồ thị là ôn thần ôn thần, bây giờ thì hay rồi."

Ông cụ Tôn không hiểu lắm nên hỏi: "Họ đối xử với hai người như vậy, nhận chút đồ này cũng chẳng đáng là bao, sao lại còn bảo người ta mang về?"

Phó Thiếu Đình mím môi, nhàn nhạt nói: "Bọn họ không có cơ hội đối xử với tôi như vậy."

Tô Tiểu Lạc nhìn hai người đang ôm nhau, không khỏi cảm thấy vui mừng cho thím Hồ. Chú Trương đối với thím Hồ thật sự không rời không bỏ, mặc dù thím ấy đã sống khổ sở suốt nửa đời người, nhưng lại gặp được người đối xử với thím ấy bằng cả tấm lòng.

Con sói trở lại ngọc cổ, khoe khoang: "Ta diễn thế nào?"

Đúng lúc này, trong đám đông có một đứa trẻ đột nhiên ngã xuống đất, co giật liên tục, miệng sùi bọt mép.

Phó Thiếu Đình mỉm cười, cúi đầu nhìn cô khẳng định chắc chắn: "Cô sẽ không."

"Đây là bệnh động kinh, mọi người dẹp bàn ghế ra." Thím Hồ nóng lòng cứu người, cũng không kiêng kỵ thân phận của mình nữa. Bà ấy để đứa trẻ nằm nghiêng, đồng thời dọn sạch chất nôn trong miệng nó.

Chú Trương quay đầu lại, nhìn thấy mắt thím Hồ đã biến thành màu đen, ông ấy vứt cái xẻng xuống, nâng mặt bà ấy lên: "Đổi rồi, đổi rồi."

"Thôi vậy, đã như thế, thôn này không cần ta bảo vệ nữa." Con sói bỏ đi.

Trong bữa cơm, thím Hồ và chú Trương bàn bạc sẽ mang cây nhân sâm lên thành phố bán, rồi mở một phòng khám nhỏ trong làng.

"Vợ lão Trương, chúng tôi xin lỗi chị." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khoảng năm phút sau, tình trạng của đứa trẻ mới dần dần khá hơn.

Những người khác đỡ lão tộc trưởng đứng dậy. Vừa rồi rốt cuộc là ảo giác hay là thật sự đã xảy ra?

Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Hơi khoa trương."

"Lão Trương, trước kia là chúng tôi không đúng, ông và chị dâu đừng để bụng."

"Thần thú bớt giận, bớt giận." Lão tộc trưởng vội vàng hô lên, "Chúng tôi ngu muội, xin thần thú chỉ dạy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu hỏi: "Vậy nếu là anh thì sao?"

Thím Hồ lên tiếng: "Con của cậu bị bệnh động kinh, nên nhanh chóng đưa đến bệnh viện lớn điều trị." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mọi người nhìn nhau. Thím Hồ là người thủ thôn?

"Đúng vậy, ông hiểu lầm rồi."

"Vâng, vâng." Bố đứa trẻ áy náy nhìn thím Hồ, "Xin lỗi, chúng tôi đối xử với chị như vậy, mà chị vẫn giúp chúng tôi."

Tô Tiểu Lạc không tỏ ý kiến gì. Sau bữa tối, cô ngồi trong sân nhỏ. Gió nhẹ nhàng thổi, thật thoải mái.

"Đúng vậy, xin hai người hãy tiếp tục bảo vệ thôn Trường Nhạc chúng tôi!"

"Trời ơi!"

Chú Trương bất đắc dĩ nói: "Trước kia chúng tôi sống thế nào, sau này cũng sẽ sống như vậy, mọi người yên tâm, xin mời về cho!"

Ôi chao, bên cạnh cô gái này toàn là những người nào vậy!

Thím Hồ nhất thời chưa quen, theo bản năng đưa tay lấy khăn trùm đầu quấn lại mới cảm thấy an toàn hơn. Bà ấy nhỏ giọng nói: "Tiểu Lạc, chúng ta đi thôi!"

"Chị đừng chấp chúng tôi, chúng tôi ít hiểu biết, không biết chị là người thủ thôn được thần thú lựa chọn."

Phó Thiếu Đình bước tới đứng sau lưng cô: "Hình như cô có chút ý kiến với cách làm của thím Hồ?"

Thôn Trường Nhạc có truyền thuyết về thần thú, thế hệ trước truyền miệng rằng đã từng nhìn thấy thần thú.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79: Anh không sợ tôi lừa sao?