Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59: Nhóc con động tâm tư
Tô Tiểu Lạc đi về hướng ngược lại, không bao lâu đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Cô thở phào nhẹ nhõm, dựa vào cột điện bên đường lặng lẽ chờ Phó Thiếu Đình đến.
"Chân nào thế? Có bị bong gân không?" Tô Hòa cũng lo lắng hỏi.
*****
Trong lòng Tô Chính Quốc cũng không nỡ, nghĩ đến việc cô cháu gái nhỏ sắp lấy chồng, ông không khỏi cay cay sống mũi, kiên quyết nói: "Không được, ngày mai phải nói chuyện với Tiểu Cửu, chuyện lấy chồng không vội."
Ôn Dữ thở dài: “May mà có đồng chí Tô Tiểu Lạc nhắc nhở, nếu không đã có thể xảy ra án mạng.”
"Đừng cố chấp!" Phó Thiếu Đình nhíu mày, không tin lời cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khóe miệng Tô Tiểu Lạc hơi nhếch lên, cô kiêu ngạo quay lưng lại.
“Được thôi!” Tô Hòa nói, “Nhưng phải đưa cả Phó Nhiễm và Phó Thiếu Đình theo. Họ cũng nói muốn nhân dịp này về quê một chuyến.”
Tô Hòa cũng gật đầu: "Tiểu Cửu mới mười tám tuổi, mới về nhà chúng ta được bao lâu? Lấy chồng sớm như vậy làm gì?"
Phó Thiếu Đình nhướng mày, mở cửa ghế phụ cho ông: “Ông nội Tô, mời lên xe.”
Tô Vãn đang giúp dọn dẹp vệ sinh, thấy cảnh này cảm giác như trời sắp sập, cô ta nghiến răng nói: "Cô ta giả vờ đấy, cũng quá mất mặt mũi rồi!"
“Đừng nghĩ linh tinh.” Tô Vệ Quân nhíu mày. “Qua vài ngày nữa, người chúng ta cử đi sẽ có tin tức thôi.”
May mà lúc này trên đường không có ai, Tô Tiểu Lạc xấu hổ muốn c·h·ế·t, cô che mặt nói: "Tôi tự đi được!"
“Vệ Quân, em cứ thấy bất an.” Trình Nhã mấy ngày nay đều không ngủ được. “Thư nói rằng Niếp Niếp sẽ đến tìm chúng ta, nhưng đã lâu như vậy mà không có chút tin tức nào. Hai ngày nay em liên tục mơ thấy một cô gái kêu cứu. Anh nói xem, liệu có phải Niếp Niếp đã bị người ta b·ắ·t· ·c·ó·c không?”
Tô Chính Quốc thấy Tô Tiểu Lạc cứ che mặt, tưởng là bị thương ở mặt, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Có nặng không? Để ông xem nào!"
Năm mét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Thiếu Đình lạnh mặt, nhưng không buông tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chuyện tình cảm làm gì có chuyện ai đến trước được trước.” Tô Vệ Quân cảm thấy bà ấy nghĩ quá nhiều. “Cũng không phải cứ thích là sẽ thuộc về mình.”
Thật sự, thật sự quá đáng!
Tô Hòa vỗ vai anh ta: “Chúc anh sớm bắt được gã đàn ông độc thân đó.”
Tô Chính Quốc chợt hiểu ra, khóe miệng hơi nhếch lên: "Con bé đã động lòng rồi."
Tô Vệ Quân nằm xuống bên cạnh, đặt tay lên eo bà ấy: "Đừng nghĩ nữa, ngủ đi!”
Ăn sáng xong, mọi người thu dọn đơn giản , xe Jeep của Phó Thiếu Đình đã đậu dưới nhà.
Tiễn Ôn Dữ xong, Tô Hòa quay vào nhà đưa phong bì cho Tô Tiểu Lạc. Cô nhận lấy, nói: “Anh Sáu, hôm nay về quê cúng mộ bà nội đi!”
Một lúc sau, phía sau không còn động tĩnh, Tô Tiểu Lạc len lén nhìn lại.
“Chào buổi sáng, Tiểu Lạc.” A Bố Y cười chào cô.
Phó Thiếu Đình đột nhiên bước tới bế cô lên, Tô Tiểu Lạc giật mình, ngẩng đầu nhìn anh, ngạc nhiên há hốc miệng: "Này, anh bỏ tôi xuống."
Một người như vậy, không thể bị bất cứ ai điều khiển.
Trình Nhã nhíu mày: “Con bé Tiểu Lạc này quá toan tính, em không thích.”
Tô Vãn thấy hai người họ lảng tránh vấn đề, trong lòng càng thêm bất mãn.
Chương 59: Nhóc con động tâm tư
Nhưng Phó Thiếu Đình không những không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn.
Chạy nhanh như vậy, trông có giống bị thương đâu?
Tô Vệ Quân ngáp một cái: “Em cũng nói là chuyện khi còn nhỏ rồi, sao mà tính được. Ngủ đi!”
Phó Thiếu Đình đáp: "Ngã, cháu đi trước đây ạ."
Trình Nhã cất lá thư vào tủ đầu giường.
“Em gái của chồng cô ta không chịu nổi cú sốc này mà hóa điên, vì vậy…”
****
Tô Tiểu Lạc siết chặt nắm tay đuổi theo. Bình thường Phó Thiếu Đình không chạy nhanh như vậy, hôm nay cô phải rất vất vả mới theo kịp.
Tô Chính Quốc lo lắng hỏi: "Đây, đây là làm sao vậy?"
Tô Hòa nhíu mày: "Ông nội, đúng là vậy sao? Ông đừng nói bậy!" Hôm nay hai người này còn đang căng thẳng với nhau, đây là chuyện lúc nào vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chỉ là một nhóc con thôi, phân biệt nam nữ gì chứ?" Phó Thiếu Đình không để bụng nói.
“Hôm nay Tiểu Lạc được Thiếu Đình bế về.” Trình Nhã thở dài. “Vãn Vãn từ nhỏ đã thích Thiếu Đình, chuyện này chỉ sợ sẽ làm tổn thương con bé.”
Trình Nhã xoay người nói: “Niếp Niếp hồi nhỏ đáng yêu biết bao, lớn lên chắc chắn cũng rất được lòng người.”
Nghe đến tên Phó Thiếu Đình, mặt Tô Tiểu Lạc trầm xuống. Sao chỗ nào cũng gặp anh vậy chứ!
"Không thể!" Tô Tiểu Lạc hờn dỗi trả lời, tiếp tục vẽ vòng tròn trên mặt đất.
“Người phụ nữ kia là nạn nhân đầu tiên, nhưng cô ta không dám báo cảnh sát vì sợ chồng mình ghét bỏ. Tên c**ng b*c sống ngay sát vách nhà cô ta, là một gã đàn ông độc thân lớn tuổi. Khi hắn tấn công nạn nhân thứ hai, cô ta tình cờ nhìn thấy nhưng vì ích kỷ mà không tố giác. Không ngờ, nạn nhân thứ ba lại chính là em gái của chồng cô ta.”
"Nam nữ thụ thụ bất thân, anh có hiểu không?" Tô Tiểu Lạc sốt ruột.
"Cô làm sao vậy?" Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trên, sau đó là một bóng râm bao phủ phía trước Tô Tiểu Lạc.
Tô Chính Quốc ngơ ngác, ông nhìn Tô Hòa, Tô Hòa cũng vẻ mặt khó hiểu. Vừa rồi Phó Thiếu Đình rõ ràng nói là bị thương ở chân.
Dứt lời, anh thật sự bỏ đi.
Trình Nhã trằn trọc không ngủ được, bà ấy cầm bức thư kia cẩn thận đọc lại một lần nữa. Mấy ngày rồi, vẫn không có chút tin tức nào.
Tô Tiểu Lạc xách túi nhỏ của mình, không chút biểu cảm đi về phía sau xe. Phó Thiếu Đình nhìn chân cô một chút rồi mở cửa xe cho cô.
Ôn Dữ: “Sẽ bắt được thôi. Thay tôi cảm ơn đồng chí Tô Tiểu Lạc.”
"Cháu không sao, cháu lên phòng trước đây!" Tô Tiểu Lạc che mặt, chạy vụt lên lầu.
Tô Chính Quốc vỗ vai Phó Thiếu Đình: “Thiếu Đình, ông tin tưởng ở cháu!”
“Chào buổi sáng, chị Bố Y. Hôm nay ăn gì thế ạ?” Tô Tiểu Lạc bước vào bếp theo cô ấy.
Đêm đó.
Phó Thiếu Đình trực tiếp bế Tô Tiểu Lạc về nhà họ Tô, đặt cô lên ghế sô pha trước sự chứng kiến của mọi người.
Phó Thiếu Đình đứng đó, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa chút tức giận.
Tô Vệ Quân thở dài: “Em lúc nào cũng lo xa như vậy. Thiếu Đình có phải loại người dễ bị người khác thao túng đâu? Nếu Thiếu Đình dễ dàng bị nắm trong tay, thì nó đã không thể trở thành thiếu tướng ở độ tuổi này. Năm đó trong nhiệm vụ kia, nếu không nhờ nó kiên quyết truy kích, thì không chỉ tình báo quân sự của chúng ta bị tiết lộ, mà cả ngàn người của chúng ta cũng chẳng còn mạng mà trở về.”
Mắt Tô Vãn thâm quầng, cả đêm qua trằn trọc không ngủ được. Nghĩ đến cảnh Phó Thiếu Đình bế cô về tối qua, cô ta cảm thấy vừa đau lòng vừa khó chịu.
Ôn Dữ đến để lấy xe đạp, tiện thể giao tiền thưởng cùng tiền thuốc cho Tô Hòa. Tô Hòa tò mò hỏi: “Chuyện vụ án kia rốt cuộc là thế nào?”
Tô Tiểu Lạc: "???"
Tô Vệ Quân luôn rất khâm phục khả năng phán đoán và năng lực hành động của Phó Thiếu Đình.
“Ôn Dữ đến rồi.” Tô Hòa nhìn ra ngoài thấy một người đàn ông liền bước ra.
Tô Tiểu Lạc này, dựa vào cái gì chứ!
Phó Thiếu Đình cứ thế chạy thẳng qua.
"Này, Phó Thiếu Đình!" Sắp về đến nhà rồi, Tô Tiểu Lạc không nhịn được gọi một tiếng.
Hai mươi mét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mười mét.
Dù Tô Vãn có thích Phó Thiếu Đình đến đâu, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến cách này.
Anh hỏi: "Ngã à? Có thể đi được không?"
"Ông nội, ông cứ dung túng cho cô ta như vậy sao? Thật là mất mặt gia đình chúng ta!" Tô Vãn tức giận không biết nói gì, cô ta quen Phó Thiếu Đình đã lâu như vậy, còn chưa từng tiếp xúc thân mật như thế!
Sáng hôm sau, Tô Tiểu Lạc xuống lầu, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.
Trình Nhã: “Năm đó khi sinh Niếp Niếp, nó còn đích thân nói sẽ lấy con bé làm vợ.”
Tô Tiểu Lạc tức giận ngồi xổm xuống, vẽ một vòng tròn trên mặt đất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.