Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 479: Phiên ngoại 2: Long phượng thai
Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình trở về liền thấy Niệm An thi pháp thành công, cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: "Thật ra thiên phú của Niệm An giống Niệm Hòa, chỉ là lười quá, không biết giống ai."
"Dẻo miệng." Khóe miệng Tô Tiểu Lạc hơi cong lên.
"Niệm Hòa, mệt không cháu? Qua đây ăn lê này."
Phó Thiếu Đình vừa đặt Tô Tiểu Lạc lên giường, đã bị y tá đuổi ra ngoài.
Hai đứa bé, cùng bố cùng mẹ nhưng trông lại không giống nhau lắm. Bé gái giống mẹ, bé trai giống bố.
"Cẩn thận!" Phó Thiếu Đình hét lớn.
Vì vậy phải nhập viện trước ngày dự sinh để đề phòng nguy hiểm.
Y tá ngăn anh lại: "Này, anh ơi, anh làm gì vậy? Anh bế đứa bé trước đi, bên trong còn có sản phụ khác đấy!"
"Bà ngoại, cháu không mệt, cháu còn có thể luyện thêm một lúc nữa." Trên trán Niệm Hòa toàn mồ hôi, Trình Nhã lấy khăn tay lau sạch cho cô bé, hỏi, "Anh trai cháu đâu?"
"Tên trộm to gan, dám ăn trộm trước mặt mình."
Trong đám đông không thấy bóng dáng Tô Tiểu Lạc, mắt phải của anh giật liên hồi, dường như có một dự cảm không lành.
"Thịt hầm ngon lắm, bà ngoại, cháu giúp bà nhé!" Niệm An đi tới, ngoan ngoãn nói.
"Cũng tốt, cũng tốt." Tô Chính Quốc nói, "Bé gái hung dữ một chút là tốt, không dễ bị người khác bắt nạt."
"Bác sĩ, vợ tôi khó chịu trong bụng." Mặt Phó Thiếu Đình trắng bệch, trên trán toàn mồ hôi lạnh.
"Anh ấy đang đào cá chạch ở bên kia ạ!" Niệm Hòa chỉ vào Niệm An đang ngồi xổm ở góc tường đào cá chạch.
Anh nhanh chóng bước tới, người đó cũng lập tức hành động.
"Em đó!" Phó Thiếu Đình thấy cô còn có thể nói đùa, yên tâm phần nào.
"Không sớm đâu." Phó Thiếu Đình dỗ dành, "Em nghe lời, lát nữa anh mua đồ ăn ngon cho em."
"Được, không sinh nữa." Phó Thiếu Đình không muốn trải qua lần nào nữa.
"Vợ tôi đâu?" Phó Thiếu Đình lo lắng muốn xông vào trong.
Ba năm sau.
Nhìn thấy họ hạnh phúc như vậy, hắn nảy sinh muốn hủy hoại họ.
Tô Tiểu Lạc được đẩy ra, Phó Thiếu Đình nắm tay cô hỏi: "Em thấy thế nào?"
Tính cách của Niệm Hòa giống Phó Thiếu Đình, điềm tĩnh tự giác. Tính cách của Niệm An giống Tô Tiểu Lạc, vui vẻ tùy hứng.
HOÀN TOÀN TRUYỆN
Tô Chính Quốc cũng được Nghiêm Chỉ dìu đến bệnh viện.
Phó Thiếu Đình trầm ngâm một tiếng, nói: "Giống anh."
Sau một tiếng đồng hồ, hai đứa bé chào đời. Y tá bước ra, nói: "Chúc mừng mọi người nhé! Là long phượng thai!"
"Đang yên đang lành, thật đáng c·h·ế·t." Trịnh Bảo Trân tức giận mắng, "Loại người này thật đáng chém ngàn đao." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu." Phó Uy an ủi.
"Đều là do các người hại, đều là do các người!" Ngụy Anh Kiệt gào lên điên cuồng, trong mắt lóe lên ánh sáng độc ác.
Hai nhà cười nói: "Tính cách của hai đứa bé này có phải bị đảo ngược rồi không?"
Hôm nay Phó Thiếu Đình lo lắng đưa Tô Tiểu Lạc đến bệnh viện, Tô Tiểu Lạc nói: "Vẫn còn một thời gian nữa mới đến ngày dự sinh mà! Có phải hơi sớm không?"
Người đó cứng đờ như đá, hoàn toàn không thể động đậy, không lâu sau bị Phó Thiếu Đình đuổi kịp.
"Bố ơi, mẹ ơi." Niệm Hòa và Niệm An phát hiện ra họ, cùng chạy về phía họ.
"Bé trai này giống hệt Thiếu Đình nhà mình lúc nhỏ!" Trịnh Bảo Trân cũng kinh ngạc.
Mọi người đều đứng bên ngoài chờ đợi, vẻ mặt ngưng trọng. Tô Tiểu Lạc mang song thai, nguy hiểm hơn so với mang thai một con bình thường.
Trình Nhã lắc đầu, kêu em gái trông anh trai là sao chứ? Nhưng mà con cháu vui là được.
Chính vào lúc này, Phó Thiếu Đình tiến lên khống chế kẻ đó. Cởi mũ của hắn ra xem, hóa ra là Ngụy Anh Kiệt, người chồng trên danh nghĩa của Lý Vãn.
Hắn ra tù, đi khắp nơi nghe ngóng mới biết Lý Vãn bị người nhà họ Tô đuổi đi. Và tài sản của hắn cũng không cánh mà bay, hắn tìm việc làm khắp nơi đều bị từ chối, không khỏi oán hận Tô Tiểu Lạc.
Cảnh sát giao thông đến nơi, tiện thể bắt Ngụy Anh Kiệt đi. Phó Thiếu Đình còn muốn dặn dò gì đó, nhưng thấy Tô Tiểu Lạc ôm bụng.
Tô Tiểu Lạc đương nhiên không thể trơ mắt nhìn người đó chạy trốn, lập tức niệm chú định thân.
"Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên ngoài." Trước khi ra ngoài, anh trấn an Tô Tiểu Lạc.
"Em đứng yên đó, anh đuổi theo." Phó Thiếu Đình không còn cách nào khác, ném hành lý xuống đất, nhanh chóng đuổi theo tên trộm.
Mang thai mười tháng. Bụng Tô Tiểu Lạc to hơn người khác rất nhiều, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói rất có thể là song thai.
"Thiếu Đình, đau bụng." Tô Tiểu Lạc vừa rồi dùng sức quá mạnh.
Trịnh Bảo Trân và Trình Nhã mỗi người bế một đứa, vui mừng khôn xiết.
Tính cách của hai đứa trẻ đều rất đáng yêu.
"Cũng may một lần sinh hai đứa, lời quá." Tô Tiểu Lạc cười.
Phó Thiếu Đình đau lòng vô cùng, lập tức đỡ cô, không kịp lấy hành lý bế cô lên chạy về phía cổng bệnh viện.
"Thằng nhóc này." Trình Nhã cười lắc đầu.
"Bố cháu nói đi xách túi cho mẹ, bảo cháu trông anh trai một chút." Niệm Hòa nói một cách nghiêm túc.
"Vậy còn bố cháu?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhanh, đưa vào phòng phẫu thuật." Y tá dẫn đường phía trước.
"Hai đứa bé này vẫn chưa đặt tên!"
Hai đứa bé trắng trẻo non nớt này là đứa bé đẹp nhất mà cô y tá từng đỡ đẻ, không nhịn được nhìn thêm một cái.
Trình Nhã lo lắng đến mức bồn chồn, Tô Vệ Quân nắm tay bà: "Đừng lo, Tiểu Cửu sẽ không sao đâu."
Tô Tiểu Lạc lúc này mới cảm nhận được nguy cơ ập đến, người đó ôm cổ cô từ phía sau.
Bé trai cũng mở mắt ra, mắt mày tươi cười giống như một bông hoa nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Anh biết, anh biết." Niệm An vừa rồi lén nhìn em gái luyện, vì thịt hầm, nghĩ một lần là biết ngay.
Cuộc sống có lẽ là như vậy, mỗi ngày bình phàm, bầu bạn cùng người yêu.
*****
"Vậy cũng được!" Tô Tiểu Lạc đang đi, đột nhiên nghe thấy có người hô "Bắt trộm, bắt trộm".
Phó Thiếu Đình mặt không đổi sắc nói: "Yêu em."
Cuối cùng, anh nhìn thấy cô ở trước một quầy bán trái cây. Đồng thời anh phát hiện có một người đàn ông khả nghi đứng cách đó không xa, đang âm u nhìn chằm chằm về phía Tô Tiểu Lạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không sinh nữa đâu, đau lắm." Tô Tiểu Lạc nhăn mặt, thật ra cô vẫn sợ đau.
"Bé gái này giống hệt Tiểu Cửu nhà mình lúc nhỏ." Tô Vệ Quân cười nói với Trình Nhã.
Trình Nhã và những người khác rất nhanh cũng đến, hỏi Phó Thiếu Đình tình hình hiện tại, họ không khỏi lo lắng.
Bé gái có vẻ bị ồn ào đánh thức, nhíu mày mở mắt ra, ẩn ẩn có khí chất lạnh lùng của Phó Thiếu Đình.
Phó Thiếu Đình lo lắng muốn xông vào phòng phẫu thuật, đi đi lại lại, cảm giác này thật giày vò còn khó chịu hơn cả gi.ết ch.ết anh.
"Mẹ nói anh mà không học được câu thần chú này, không được ăn cơm." Niệm Hòa nhắc nhở.
"Được, nghe em." Phó Thiếu Đình không có ý kiến gì về tên, hoàn toàn nghe theo Tô Tiểu Lạc.
Chương 479: Phiên ngoại 2: Long phượng thai
Trình Nhã xách rau từ chợ về nhà, thấy Niệm Hòa đang luyện công trong sân, cô bé rất thích võ công, ngay cả đạo thuật cũng có thiên phú hơn cả Tử Thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hai đứa bé này ai sinh trước vậy?" Phó Uy hỏi.
"Mẹ cháu đi bắt ma rồi ạ."
Tô Tiểu Lạc dùng sức giẫm lên mu bàn chân kẻ đó, ngẩng đầu húc vào mặt hắn. Có lẽ hắn cũng không ngờ phản ứng của Tô Tiểu Lạc lại nhanh như vậy, đau đớn buông tay ra.
Trình Nhã cười nói: "Được, cháu ngoan ngoãn, bà đi hầm thịt cho cháu ăn."
"Anh trai sinh trước nhé! Hai người cách nhau một phút." Y tá cười nói.
"Mẹ cháu đâu?"
Nhưng khi ở bên ngoài lại không yên tâm, hồn vía lên mây.
Tô Tiểu Lạc cười cười, hỏi: "Chỗ nào giống anh?"
"Ừm, anh trai tên Niệm An, em gái tên Niệm Hòa." Tô Tiểu Lạc nói.
Mọi người vỗ tay khen ngợi Phó Thiếu Đình, anh giao tên trộm cho cảnh sát giao thông đang tuần tra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.