Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 470: Nhân quả tuần hoàn
Tô Tiểu Lạc vươn vai, thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng chiếu vào tận trong phòng.
Cô mặc quần áo rồi xuống lầu rửa mặt, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi Phó Thiếu Đình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Trước tiên đi gặp Trần Nhã Lệ đã." Tô Tiểu Lạc nghi hoặc nói.
"Cô đến để cười nhạo tôi, xem đủ chưa? Cô cút đi, cút đi!" Trần Nhã Lệ phát điên xé băng gạc trên mặt mình.
Khóa kéo này nằm ở phía trên thắt lưng, yết hầu Phó Thiếu Đình khẽ nhúc nhích, đưa tay kéo khóa.
Trong đồn cảnh sát hỗn loạn, hơn nữa vì Trần Nhã Lệ là một ngôi sao đang nổi, nên đã gây ra ảnh hưởng xã hội rất xấu. Cấp trên ra lệnh cho Ôn Dữ trong vòng ba ngày phải phá được án.
Tô Tiểu Lạc rụt người vào trong nước, ngượng ngùng nói: "Anh, anh đợi em tắm xong đã."
Đây là một số tiền không nhỏ.
Y tá vội vàng mời Tô Tiểu Lạc ra ngoài.
Bụng cô kêu ùng ục.
Tô Tiểu Lạc đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được mình đã kết hôn với Phó Thiếu Đình, bây giờ đã là vợ chồng. Cô đỏ mặt nói: "Em tự làm được."
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai.
"Trần Nhã Lệ bị c**ng b*c, cô ta chỉ đích danh là Trương Đằng làm, bây giờ Trương Đằng đã bị bắt đi rồi." Đường Tiểu Thiên lo lắng nói, "Hai người mau đi cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến đi!"
Sau khi tỉnh lại, cô ta khăng khăng cho rằng chuyện này là do Trương Đằng làm. Trương Đằng về nhà từ hôm qua và không đi ra ngoài, nhưng anh ta cũng không có nhân chứng.
Tô Tiểu Lạc bảo Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên ra ngoài, cô ở lại trong phòng hỏi: "Chị tại sao lại nói dối?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Tiểu Lạc cảm thấy có chút lạnh, cơ thể run lên. Phó Thiếu Đình ôm lấy eo cô, áp sát vào, hơi thở của anh phả vào cổ cô, âm thanh trầm thấp hỏi: "Lạnh à?"
Một lúc sau, tiếng nước bên ngoài ngừng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Thiếu Đình cầm khăn tắm từ bên ngoài đi vào, anh quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh người, để lộ cánh tay và cơ bụng săn chắc. Tóc anh vẫn còn ướt, anh hất tóc ra sau, mái tóc ngỗ ngược dựng đứng lên.
Tô Tiểu Lạc nghiến răng gọi: "Phó Thiếu Đình, anh lấy giúp em cái khăn tắm với."
"Ngại à?" Phó Thiếu Đình ôm cô đi đến đầu giường, đặt cô xuống.
Hôm qua cô nhìn tướng mạo của Trần Nhã Lệ là sẽ gặp rắc rối, nhưng không ngờ cô ta lại bị người ta c**ng b*c.
Tiếp theo là những nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên má, cổ và tai cô. Tô Tiểu Lạc cảm thấy có một bàn tay to lớn mạnh mẽ đang xoa nhẹ trên eo cô, cô đặt tay lên cánh tay anh.
"Vâng." Tô Tiểu Lạc vùi mặt vào trong chăn, có chút ngại ngùng khi đối diện với anh.
Phó Thiếu Đình nhanh tay ôm lấy eo cô kéo lại gần, mỉm cười: "Cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày này."
Trên cổ Tô Tiểu Lạc có những vết bầm tím ám muội. Trần Nhã Lệ nắm chặt tay, nghĩ đến những gì mình đã trải qua đêm qua, hận không thể gi.ết ch.ết Tô Tiểu Lạc.
*****
Phó Thiếu Đình khẽ cười một tiếng, tắt đèn, cúi xuống hôn lên môi cô.
"Được thôi!" Phó Thiếu Đình ép mình rời đi.
Trần Nhã Lệ được tìm thấy vào buổi sáng trong một căn nhà hoang, cô ta bị đánh ngất, sau đó bị xâm hại.
"Em thơm quá."
"Hả?" Tô Tiểu Lạc thẳng lưng, khẽ nói: "Không lạnh."
"Tiểu Cửu, có cách nào không?" Ôn Dữ hỏi.
Phó Thiếu Đình làm mì cà chua trứng, hai người vui vẻ ăn hết mì.
"Có thích không?" Phó Thiếu Đình đứng bên cạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo một chút ý tứ quyến rũ.
Váy cưới có khóa kéo ở phía sau, một mình đúng là rất khó kéo. Tô Tiểu Lạc vén tóc sang một bên, để lộ chiếc cổ trắng nõn.
Hôm qua trong đám cưới của Tô Tiểu Lạc, Ôn Dữ không thể tham gia, anh ấy đang xử lý một vụ án lớn. Có người dùng s·ú·n·g cướp ngân hàng, gây ra một người c·h·ế·t và một người bị thương, số tiền bị cướp là năm vạn tệ.
Thứ Trần Nhã Lệ tự hào nhất là dung mạo của mình, bây giờ dung mạo và sự trong sạch đều bị hủy hoại, cô ta không muốn để Phó Thiếu Đình nhìn thấy sự chật vật này của mình.
"Xảy ra chuyện gì?" Phó Thiếu Đình cau mày hỏi.
Tô Tiểu Lạc bấm tay niệm chú, lấy chiếc khăn tắm trong tay anh. Trong nháy mắt, cô đã quấn kín người mình.
Phó Thiếu Đình mở mắt ra hỏi: "Đói rồi à?"
Đúng lúc này có người gấp gáp gõ cửa. Phó Thiếu Đình đi ra mở cửa: "Đường Tiểu Thiên, cậu đến đây làm gì?"
Tô Tiểu Lạc ngâm mình trong thùng, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng: Cô không mang khăn tắm vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người ngủ một giấc đến tận khi mặt trời lên cao, Tô Tiểu Lạc cảm thấy toàn thân như rã rời.
Tô Tiểu Lạc không khỏi nuốt nước bọt.
Phó Thiếu Đình khàn giọng nói, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Tô Tiểu Lạc như bị anh mê hoặc, quần áo trên người rơi xuống lúc nào không hay.
Trương Đằng là người lớn lên cùng với họ từ nhỏ, nhưng điều kiện gia đình anh ta không tốt. Năm ngoái, anh ta tiếp quản vị trí công nhân của bố mình sau khi ông qua đời. Trong nhà không còn ai khác, chỉ có một mình anh ta.
Phó Thiếu Đình hôn lên mặt cô một cái: "Em ngủ thêm một lát nữa, anh đi làm bữa sáng cho em."
"Tôi không biết cô đang nói gì!" Trần Nhã Lệ tức giận nhìn Tô Tiểu Lạc.
Phó Thiếu Đình không trêu cô nữa, định rời đi, Tô Tiểu Lạc lại nắm lấy tay áo anh: "Anh giúp em kéo khóa kéo ra rồi hãy đi."
"Đi ra, đi ra, tôi không muốn nhìn thấy các người."
Chương 470: Nhân quả tuần hoàn
Tô Tiểu Lạc khổ não nói: "Nếu lúc đó em không để Đường Tiểu Thiên đuổi theo Trương Đằng, có phải cô ta sẽ không gặp phải chuyện tối qua không?"
Mái tóc đen dài xoăn nhẹ như rong biển xõa tung trên giường, khuôn mặt Tô Tiểu Lạc không biết là do hơi nước hay do ngượng ngùng, mà đỏ ửng như quả táo.
"Thật sự không cần anh giúp sao?" Phó Thiếu Đình trêu chọc hỏi.
Tô Tiểu Lạc che mặt, nghe thấy tiếng đóng cửa, một lúc sau lại nghe thấy tiếng nước dội bên ngoài.
"Không cần đâu!" Mặt Tô Tiểu Lạc càng đỏ hơn, cũng càng thêm căng thẳng.
"Anh, anh còn để cho em tắm nữa không vậy."
Cái này...
Phó Thiếu Đình bế ngang cô lên, đặt vào trong thùng tắm: "Anh giúp em tắm."
Phó Thiếu Đình đi tới, thấy sắc mặt cô khó coi không khỏi hỏi: "Sao vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh chắc chắn là cố ý.
Tô Tiểu Lạc ôm lấy cổ anh, khẽ nhắc: "Anh tắt đèn đi."
Trong lòng Tô Tiểu Lạc vẫn không yên: "Để em xem thử mệnh cách của cô ta."
Mặc dù nói thời tiết đang dần ấm lên, nhưng buổi tối bên ngoài vẫn có chút se lạnh.
Phó Thiếu Đình xoa đầu cô, đau lòng nói: "Tô Tiểu Lạc mà anh biết sẽ không bị những suy đoán không có thật này làm hao tổn tinh thần, em cũng nói có một số việc là do trời định, không thể thay đổi được."
"Xảy ra chuyện rồi, Trương Đằng xảy ra chuyện rồi, không đúng, là Trần Nhã Lệ xảy ra chuyện rồi." Đường Tiểu Thiên lo lắng nói.
Tô Tiểu Lạc đứng ở hành lang nghe thấy tiếng la hét điên cuồng từ trong phòng bệnh vọng ra, khẽ thở dài một hơi.
Đám người đến bệnh viện, đầu Trần Nhã Lệ được băng bó bằng gạc, trên mặt có vết dao cứa. Thấy Phó Thiếu Đình đến, cô ta tỏ ra vô cùng kích động.
Cô đưa tay che mắt Phó Thiếu Đình: "Không được nhìn."
Tô Tiểu Lạc nhìn về phía Đường Tiểu Thiên, hỏi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Sau khi nghe xong, Tô Tiểu Lạc cau mày.
Trương Đằng sẽ gặp họa tù tội, nhưng không phải là hung thủ.
Cả căn phòng tràn ngập không khí lãng mạn.
Dựa vào cái gì người bị hại lại là cô ta!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.