Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Nói xấu sẽ bị thối rữa miệng
“Mẹ thử nghĩ những người quanh chị Phó Nhiễm mà xem.” Tô Vãn nói với giọng đầy tò mò. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Nhã kéo ông ta một cái, ra hiệu đừng nói gì.
Trình Nhã lo lắng: "Bố, sao bố lại tin lời Tiểu Lạc nói chứ?”
Hôm nay anh cả Tô Viễn và chị dâu Vương Thiến về nhà sớm. Vương Thiến còn đặc biệt làm món cá kho cho Tô Tiểu Lạc, gắp một miếng lớn bỏ vào bát cô.
Ông nội Tô dứt khoát: "Thôi, không nói nhiều nữa! Quyết định vậy đi! Cho bọn trẻ nửa năm, nếu có con thì phải dọn về nhà. Làm mẹ chồng thì phải chăm lo chứ?”
“Nghe nói là có một người mới đây gặp tai nạn giao thông, nhưng đó là chuyện của nửa năm trước rồi.” Trình Nhã đã chứng kiến Phó Nhiễm lớn lên, thật sự không muốn gán điều này cho cô ấy.
Trình Nhã không nói gì.
Buổi tối trong bữa cơm, mắt Tô Vãn vẫn còn sưng húp vì khóc.
“Nếu muốn chị dâu có thai, nhất định phải dọn ra khỏi nhà họ Tô.” Tô Tiểu Lạc không chút ngần ngại, “Bát tự của chị ấy và cô không hợp.”
Thật ra, Tô Vãn cũng không muốn chị dâu chuyển đi. Chị dâu nấu ăn rất ngon, ngày thường cơm nước cho cả nhà đều do chị dâu đảm nhận. Nhà cửa cũng vậy, chỉ cần có chị dâu ở nhà, mọi thứ đều sạch sẽ gọn gàng.
“Cô nói bậy, cô nói bậy!” Tô Vãn không nghĩ ra cách phản bác, chỉ biết tức giận nói: "tôi biết cô ghét tôi từ lâu rồi. Nếu muốn tôi dọn đi thì cứ nói thẳng.”
Vương Thiến vội giải thích:
“Tô Vãn, cô cẩn thận đấy, người tiếp theo có khi gãy tay gãy chân chính là cô đó!” Một giọng nói lạnh lùng của Tô Tiểu Lạc bất thình lình vang lên từ cửa.
Lời này của Tô Vãn nghe như thể chị dâu dọn đi là để trốn việc.
“Nếu Tiểu Lạc nói chị dâu con phải dọn đi mới có thể sinh con, thì cứ dọn ra ở một thời gian đi.”
Thấy chồng im lặng, Vương Thiến đành chủ động nói: “Bố mẹ, là thế này, cơ quan của con vừa đến lượt chia nhà. Con muốn xin một căn.”
Tô Viễn là người con hiếu thảo, anh ta lập tức trấn an: "Mẹ yên tâm, chúng con sẽ không dọn đi.”
Ông ta cười bảo: “Chia nhà là chuyện tốt, có nhiều người muốn mà không được.”
“Chị dâu, mẹ đã năn nỉ thế này rồi, sao chị vẫn muốn chuyển đi?” Tô Vãn sốt ruột nói.
“Không phải như vậy đâu.”
“Đừng ồn nữa!” Tô Chính Quốc lên tiếng, giọng đầy bực bội.
“Ông già, cháu không rảnh, phải đi học thêm.” Tô Tiểu Lạc vừa thu dọn sách vở, vừa liếc đồng hồ rồi đi thẳng ra cửa.
Tô Vệ Quân hiểu tính vợ, nhưng ông ta nghĩ con cái lớn rồi, sớm muộn cũng cần không gian riêng tư.
Bên ngoài, chuyện đồn đại về Phó Nhiễm đã quái lạ, mà chuyện liên quan đến Tô Tiểu Lạc cũng không kém phần kỳ dị. Người ta nói cô thề độc với ai thì người đó sẽ gặp chuyện. Như lần trước, sau khi cô tranh cãi với Vương Liên, chẳng bao lâu Vương Liên bị dị ứng đến nỗi mặt mày sưng phù, cả khu liền bảo cô là “miệng quạ đen”, không may mắn chút nào.
Tô Vãn lại tự cho là đúng:
“Ngon lắm!” Tô Tiểu Lạc không ngừng khen.
“Đừng chỉ biết nhận đồ của người khác. Nhà mình còn một miếng thịt hun khói từ năm ngoái, nhớ đem biếu lại người ta một chút.” Ông Tô Chính Quốc thuộc thế hệ trước, không thích chiếm lợi của người khác, luôn giữ nguyên tắc có qua có lại.
Ông nội Tô nghiêm mặt: "Thế nào? Dọn ra ngoài thì không còn là con cháu nhà này nữa hay sao? Lại còn nữa, các con chẳng phải biết cơ quan của thằng Cả cách đây bao xa sao? Hằng ngày chúng nó phải dậy sớm cả tiếng, cháu dâu Cả còn phải nấu cơm xong mới đi làm. Ta thấy các người đã quen được hầu hạ rồi, sao mà ích kỷ như vậy?”
Nếu chị dâu dọn đi, chẳng phải mấy việc này sẽ đổ hết lên đầu cô ta sao?
Tô Vãn tức đến nghiến răng, chuyện gì cũng phải có mặt Tô Tiểu Lạc chen vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lẽ, Phó Nhiễm thực sự là một người mang đến điềm xui.
“Tô Tiểu Lạc, cô nói bậy bạ gì thế?” Tô Vãn giật mình hét lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dựa vào đâu chứ?” Tô Vãn phản ứng ngay lập tức, nhưng nhận ra lời mình có vấn đề, cô ta vội vàng giải thích: "Ý tôi là, nhiệm vụ của tôi bây giờ là học hành để sau này có thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bố mẹ.”
“Cảm ơn ông nội, cảm ơn Tiểu Lạc.”
Mọi chuyện coi như tạm định xong.
Thật lòng cô ấy muốn ở lại, nhưng điều cô ấy mong mỏi hơn là có một đứa con.
Tô Vãn ôm mặt khóc òa, chạy lên lầu.
Suýt chút nữa bà ấy buột miệng hỏi: “Có phải bố hồ đồ rồi không?”
“Học thêm? Đi đâu học?” ông nội Tô hỏi với theo.
“Thôi, các con lớn cả rồi, muốn làm gì thì làm đi.”
Trình Nhã cũng thêm lời: "Phải đó, Tô Viễn là con cả, mẹ cũng không muốn các con rời xa. Có điều kiện gì con cứ nói ra.”
Câu chuyện này lan truyền với đủ mọi sắc thái kỳ quái. Người đối tượng xem mắt trước đó gặp tai nạn, giờ người mới xem mắt lại phải nhập viện.
Không chịu được nữa, Tô Tiểu Lạc chen vào: "Tô Vãn, hay cô nghỉ học về nhà giúp chị dâu nấu cơm, dọn dẹp đi.”
“Dạ, ông nội.” Tô Viễn gật đầu.
Nghe nói Tô Tiểu Lạc đến nhà họ Phó học thêm, Tô Vãn tức giận không thôi. Anh Phó Thiếu Đình gần đây nhàn rỗi, chắc chắn vì thế mà đồng ý dạy kèm cho cô ta.
Ngay cả Phó Vân Hải cũng gặp nạn trong lúc làm nhiệm vụ.
Trình Nhã vội trách: “Tiểu Lạc, sao cô lại dọa nó như thế?”
“Bí mật!” Tô Tiểu Lạc nhảy chân sáo tới cửa, ngoảnh lại vẫy tay: "Ông già, tạm biệt nhé!”
Tô Chính Quốc cũng không lên tiếng.
“Vậy cô dọn đi đi!” Tô Tiểu Lạc thản nhiên đáp, cô chẳng tin Tô Vãn sẽ làm thật.
“Chị dâu, cả nhà thật sự không muốn chị đi. Chị nói đi, làm thế nào chị mới chịu ở lại?”
Tô Tiểu Lạc cười khẩy: "Không cần đâu, cô cứ ở nhà quét dọn nấu cơm, thế là báo đáp tốt nhất rồi.”
Sau bữa cơm, ông nội Tô gọi Tô Tiểu Lạc lại: "Nhóc con, đánh với ông một ván cờ nào.”
Tô Viễn không dám mở lời, vì không muốn làm mất lòng ông nội và bố mẹ.
Tô Tiểu Lạc hừ lạnh: “Ai bảo cô ta đi nói xấu sau lưng người khác làm gì.”
“Đúng rồi, là không hợp bát tự. Cô khắc chị dâu.” Tô Tiểu Lạc tùy tiện bịa chuyện, dù sao cũng chẳng ai kiểm chứng được.
“Vâng, nhà lại gần chỗ làm, đi lại rất tiện.” Vương Thiến nhanh chóng kể về những ưu điểm của căn nhà.
“Không phải đâu bố, chuyện có con với chuyện chuyển nhà đâu có liên quan gì.”
Tô Tiểu Lạc thì thẳng thắn nói ra: "Thật ra, chuyện chị dâu chuyển đi là ý của con.”
Vương Thiến há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng, cúi đầu ủ rũ.
Trình Nhã đau đầu, thở dài nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Thiến rất khó xử.
Trình Nhã tỏ vẻ không vui. Ở tuổi bà ấy, thích nhất là được sống quây quần cùng cả gia đình. Trong ba cô con dâu, mối quan hệ giữa Trình Nhã và Vương Thiến là tốt nhất.
Thập niên 70: THIÊN KIM HUYỀN HỌC XUỐNG NÚI - Ngẫu Phấn
“Cảm ơn chị dâu.”
Trình Nhã thở dài, chẳng hiểu sao ông cụ lại quyết định để Tô Tiểu Lạc chuyển vào sống trong nhà họ Tô, khiến ai cũng không yên.
Chương 47: Nói xấu sẽ bị thối rữa miệng
Trình Nhã bối rối giải thích:
“Đó là chuyện tốt mà.” Tô Chính Quốc gật đầu.
Tô Vãn tự nhủ rằng năm xưa không phải anh không muốn dạy mình, mà có lý do, rồi quay vào phòng, cầm sách vở đi ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ấy lấy hết dũng khí: "Xin lỗi mẹ, con muốn dọn ra ngoài ở cùng anh Tô Viễn. Hy vọng mọi người đồng ý.”
“Sao cô lại xúi chị dâu dọn đi? Cô được lợi gì trong chuyện này?” Tô Vãn nhanh chóng bắt lấy cơ hội.
Dưới gầm bàn Vương Thiến khẽ kéo áo chồng, nhưng Tô Viễn giả vờ không thấy. Gần đây, hai vợ chồng đang tranh cãi về việc có nên dọn ra khỏi nhà họ Tô hay không.
Vương Thiến xúc động nói:
“Là đồng nghiệp của anh Cả đi công tác về biếu. Cá này là cá tự nhiên, lúc mang về vẫn còn giãy đành đạch, rất tươi, em ăn thử xem!” Vương Thiến tươi cười nói.
Duy chỉ có Vương Thiến, tuy chưa sinh con nhưng từ khi về làm dâu đã phụ giúp Trình Nhã rất nhiều, cả việc nhà lẫn những nỗi lo lắng thường ngày.
“Cái con bé này, làm như bí mật to tát lắm!” Ông nôi Tô bật cười, “Nhớ về sớm.”
“Đúng vậy, chị Phó Nhiễm còn xui xẻo đến thế, chỉ gãy tay gãy chân thì làm sao đủ? Phải mặt thối, miệng rữa, tay thối mới đúng chứ!” Tô Tiểu Lạc cố tình dọa cô ta.
Tô Vệ Quân thấy vậy liền hỏi: “Sao thế?”
Tô Vãn mở lời: "Chị dâu, chị ở nhà mình chẳng phải rất tiện sao? Mọi người sống cùng nhau vui vẻ biết bao. Em cũng biết chị đi làm vất vả, sau này em làm bài tập xong sẽ giúp chị làm việc nhà.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.