Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 400: Không biết tốt xấu
"Em cũng không biết nhà họ Trình có gì cần phải nối dõi tông đường, cuộc sống khổ sở như vậy, mặt chấm xuống đất lưng hướng lên trời, liếc mắt một cái đã nhìn thấy điểm cuối của đời người." Trình Thiên than thở.
Đúng lúc này, có nhiều người trong thôn đi trên đường với vẻ mặt hoang mang, có người kéo Trình Thiên lại nói: "Đi, mau giúp tìm người."
"Khoe khoang." Dì cả Trình hừ một tiếng, "Tiền tiền tiền, cô chỉ biết có tiền. Ân tình của bố mẹ, có thể dùng tiền mua được sao? Bố mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, cô còn bày vẽ ra làm gì? Đi tới đi lui một chuyến, lỡ làm hỏng thân thể thì sao."
Trình Thu vội vàng giới thiệu "Đây là em họ cháu , Tô Tiểu Lạc vừa mới tới, chưa biết tình hình thế nào."
"Thật tốt, em cũng muốn học đại học, nhưng ông bà nội không muốn cho em học." Trình Thiên cũng có nỗi phiền muộn của riêng mình, thân là cháu trai đích tôn của nhà họ Trình, phải chịu áp lực không nên có ở lứa tuổi này.
Chương 400: Không biết tốt xấu
Trình Thụ nói: "Mọi người cũng quá đáng rồi đấy, chị hai không phải là đang quan tâm đến sức khỏe của bố sao? Con nghe bác sĩ ở thành phố nói, người lớn tuổi tốt nhất là mỗi năm nên đi kiểm tra sức khỏe một lần!"
Hai tay Niếp Niếp khoanh trước ngực, làm mặt quỷ với Tống Diên An: "Xấu hổ, không biết xấu hổ, đánh không lại thì gọi người lớn. Cái chỗ chim không thèm ị này, tôi mới không thèm ở lại, chúng ta đi!"
Trình Nhã: "Nếu là chuyện tiền bạc thì con có thể giúp một tay, mọi người đi kiểm tra một chút thì hơn."
Tô Tiểu Lạc có thiện cảm với người cậu này, cô nói: "c** nh*, lúc nhỏ cháu đã gặp cậu chưa?"
Tống Diên An là em trai của Tống Lệ Lệ, từ nhỏ đã được nuông chiều quá mức. Năm đó Trình Nhã dẫn Tô Hòa và Tiểu Lạc về, Tống Diên An ỷ mình nhỏ tuổi hơn nên đã cướp đồ của Tô Hòa.
Căn nhà này âm khí rất nặng.
Tô Hòa ở nhà ông bà ngoại không dám lên tiếng, Tô Tiểu Lạc xông lên đẩy ngã Tống Diên An, còn cào lên mặt cậu ta một đường.
"Vậy em cứ thi đi!"
Trình Thụ nói: "Niếp Niếp lớn như vậy rồi, giống hệt như lúc nhỏ, thật là tốt quá."
Mã Quốc Long từ đầu đến cuối không nói một lời, dù sao cũng không phải bố mẹ người thân của anh ta, thật sự không cần thiết phải đụng vào chuyện xui xẻo này.
Trình Thiên giống như là mở ra một cánh cửa mới, cậu nói chuyện với Tô Tiểu Lạc rất nhiều, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn không ít.
"Ông nội lần trước nói với em, muốn kết hôn thì phải có tiền, học hành thì không có tiền." Hai tay Trình Thiên đút túi.
"Trình Nhã, tôi sớm đã nói với cô rồi, người có lòng dạ hẹp hòi thì sống không tốt đâu. Cô bây giờ đã sống tốt như vậy rồi, còn không muốn thấy chị cô sống tốt sao? Sao cô lại ích kỷ như vậy?" Bà ngoại Trình cau mày răn dạy một hồi.
Trình Nhã nghĩ lại quá khứ, không khỏi cảm khái. Chuyện vốn dĩ bà cho rằng đã quên, lại một lần nữa hiện lên trong đầu.
Nhìn mọi người bàn tán càng lúc càng thái quá, trưởng thôn lên tiếng: "Lão Điền, cậu về nhà xem thử bọn trẻ có về nhà chưa. Nếu chưa thì cậu dẫn người đi tìm khắp nơi, xem trong ruộng bờ ao có bọn trẻ không."
Trình Nhã có nỗi khổ không thể nói ra. Tô Tiểu Lạc thầm bực bội, cái miệng thối tha này thật là không nên nói nhiều. Nhà ông bà ngoại này, ngoại trừ một nhà c** nh* ra, toàn bộ đều không biết tốt xấu.
Mẹ của bọn trẻ ở bên cạnh kêu to, tìm khắp nơi cũng không thấy con đâu, chị ta nói: "Con gái tôi ngoan lắm, nó chưa bao giờ dẫn em trai chạy lung tung, tôi vừa nấu cơm xong thì đã không thấy đâu nữa."
"Không phải người nhà họ Trình đến sao?"
"Em không có mà." Trình Nhã vô tội nói.
Nối dõi tông đường.
Sự sắp xếp của trưởng thôn không có gì sai, theo lẽ thường thì phải như vậy. Nhưng đây là thời khắc quan trọng, Tô Tiểu Lạc nói: "Nếu muốn tìm đứa trẻ, chỉ có thể nghe theo cháu."
"c** nh* cũng không phải là người cổ hủ như vậy mà?"
Cặp chị em này, chị gái năm tuổi, em trai ba tuổi. Buổi trưa có một đám trẻ con chơi đùa trước một ngôi nhà cũ.
"Xem em tự chọn thế nào, dù sao chị không đồng ý với quan điểm này. Kinh nghiệm sống của họ chỉ có thể khái quát được vài chục năm đã qua, con đường tương lai thì lý thuyết của họ căn bản không hợp thời. Nếu như nói cứ nghe theo sự sắp xếp của họ, đó là ngu hiếu." Tầm nhìn của Tô Tiểu Lạc đương nhiên cao hơn người bình thường rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Thiên kích động gật đầu: "Chị Cửu, chị thật tốt."
Thì ra trong thôn có một cặp chị em bị mất tích, mọi người đang tìm kiếm khắp nơi.
mà chưa ai từng thấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyện kiểm tra sức khỏe không đi đến kết quả.
Ngôi nhà cũ này có chút tà môn, trời nắng chang chang mà bên trong không có một chút ánh sáng nào, tối đen như mực. Cho dù có cửa sổ, cũng không lọt vào một tia sáng nào.
"Tốn tiền đó làm gì?" Bà ngoại Trình cau mày, "Có tiền đó, chi bằng để dành cho Trình Thiên lấy vợ còn hơn!"
Ăn cơm xong, Trình Nhã giúp dọn dẹp. Trình Thụ để Trình Thiên dẫn Tô Tiểu Lạc đi dạo xung quanh, ông biết bố mẹ không thích con của chị hai, không muốn để Tiểu Lạc ở nhà chịu ấm ức.
"Gặp rồi chứ!" Trình Thụ cười nói, "Con bé tinh quái này rất nghịch ngợm, không chịu thiệt một chút nào, lúc đó còn đánh cả Diên An nữa."
"Chị cũng thấy đấy, trong nhà ông bà nội quá mạnh mẽ, thêm cô Cả hay nói vào nữa, bố em cũng không làm chủ được." Trình Thiên bất lực nói.
"Cô Cả thường nói, trăm điều thiện, hiếu là đầu. Bất trung bất hiếu sẽ bị người ta khinh bỉ." Trình Thiên nghĩ đến cô Cả là đau đầu, chuyện gì bà ta cũng phải cắm một chân vào.
Trưởng thôn cũng rất nhanh chóng hỏi: "Có phải là gặp phải bọn buôn người rồi không?"
Bà ngoại Trình đau lòng ôm Tống Diên An lên, trừng mắt nhìn Niếp Niếp nói: "Mày đi đi, đây không phải là nhà mày, không phải chỗ cho mày làm càn!"
Trình Thiên năm nay mới mười tám tuổi, ngồi đó gãi gãi đầu nói: "Cháu định thi đại học, không định kết hôn sớm như vậy, đừng có đổ lên đầu cháu."
"Lúc đó trên đường đều là người, cho dù là bọn buôn người cũng phải rời đi chứ! Mọi người đều không nhìn thấy gương mặt xa lạ nào." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là một căn nhà đất, có một cái sân, góc Tây Bắc có một nhà xí, trong sân ngoài cỏ dại ra thì trống trải.
Tô Tiểu Lạc cũng đi theo.
"Ừ." Tô Tiểu Lạc gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Thiên cùng Tô Tiểu Lạc đi trên đường, Trình Thiên hỏi: "Chị Cửu, bây giờ chị là sinh viên đại học rồi à?"
"Không phải cũng có người về nhà sao?"
Mọi người nhìn về phía Tô Tiểu Lạc, là một khuôn mặt xlạ
"Sao phải để người khác làm chủ, con người nếu ngay cả chủ của bản thân mình cũng không làm được, thì sống để làm gì?" Tô Tiểu Lạc nhướng mày.
Tô Tiểu Lạc nhìn cậu ta nói: "Nếu như em hạ quyết tâm thi đại học, tiền học phí em không cần lo, tìm chị là được. Nhưng chuyện này không thể để ông bà nội biết, nếu không lại trách mẹ chị."
Nghe người ta nói, nơi này từng bị diệt môn khi có người xâm nhập, sau đó vẫn luôn không có ai ở.
"Chị đang khuyên bố đi bệnh viện kiểm tra đây!" Trình Nhã cũng không lo bị mắng, sức khỏe người già không thể xem thường, nhất là lời Tô Tiểu Lạc nói đương nhiên càng phải để ý.
"Tôi nhớ mấy năm trước cũng xảy ra một lần, đứa trẻ xoay tới xoay lui liền mất tích." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đó không có xe đi lên huyện, Trình Nhã rơm rớm nước mắt dẫn Tô Hòa, Niếp Niếp cùng nhau đi bộ lên huyện.
Đứa bé chưa đầy ba tuổi, nói ra những lời chọc cho người ta tức c·h·ế·t.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.