Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 398: Chính là ghét bà ta

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 398: Chính là ghét bà ta


Dì cả Trình nói: "Cháu thương Lệ Lệ hơn ai hết, không tin thì mấy người cứ đi hỏi nó đi."

"Nhà tôi có thằng Hổ hay chơi với con trai bà ta là Diên An, nó tận tai nghe mẹ nó nói là để dành hết cho nó lấy vợ đấy!"

Với điều kiện là bọn họ cũng đừng nói lời khó nghe, cô lặng lẽ bổ sung trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bà ta thúc giục Mã Quốc Long lái xe.

Tô Tiểu Lạc cười nói: "Không làm phiền đâu, chút đồ này tôi xách được."

"Haizzz, đây chẳng phải là bán con gái sao?"

Dù sao cũng không phải con cháu nhà họ Tô, Tô Chính Quốc cũng không tiện nói nhiều, chỉ nói: "Con trai là con của cháu, con gái cũng là máu mủ của cháu, làm cha làm mẹ đừng quá đáng."

Dân làng đều nhổ nước bọt vào chiếc xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thật là có tiền đồ, lúc trước tôi đã nói Lệ Lệ lớn lên xinh đẹp, sau này nhất định sẽ gả cho người tốt mà."

Ba ngày sau dì cả Trình cuối cùng cũng dẫn Tống Lệ Lệ và Mã Quốc Long về quê, Trình Nhã cũng đã lâu không về nên Tô Tiểu Lạc cùng bà về quê thăm ông bà ngoại.

Mã Quốc Long cười nói: "Em họ, để anh xách cho, chuyện này cứ để anh làm là được."

"Cái gì, chuyện này mà cũng nhịn được?" Tô Chính Quốc nghe xong thì giận dữ, ông cụ rất bênh cháu. Tống Lệ Lệ cũng xấp xỉ tuổi với cô cháu gái nhà mình, ông nói: "Cháu làm mẹ mà không nói được mấy câu nặng lời đã để người ta đi rồi?"

"Sao có thể như vậy được? Cháu cũng muốn gặp bà để bà được yên tâm!" Lời nói của Mã Quốc Long khiến bà cụ rất vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không có người đàn ông nào lại không để ý chuyện này. Sau này cô sợ là không gả chồng được nữa, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy Tô Bình, cô cũng mãn nguyện rồi.

Tô Tiểu Lạc từ trên xe đã cảm nhận được, chiếc xe càng đi sâu vào thì Trình Nhã càng khẩn trương, vẻ mặt cũng rất nặng nề. Cô ngoan ngoãn gật đầu nói: "Mẹ, con sẽ không nói gì đâu."

Trình Nhã đang muốn chào hỏi mọi người thì dì cả Trình nói: "Chúng tôi về có việc nên không nói chuyện với mọi người nữa!"

"Chắc chắn rồi, bố chồng người ta từng là tư lệnh, bây giờ chồng cũng là, sau này con trai chắc chắn sẽ rất tài giỏi."

Bọn họ đi vào, đặt đồ đạc ở cửa. Dì cả Trình đã đưa nước đường cho Mã Quốc Long, cười nói: "con đi nấu cơm đây, mọi người nói chuyện trước đi."

Tô Chính Quốc chuẩn bị một gói thuốc lá, một chai rượu ngon để Tô Tiểu Lạc mang về. Mã Quốc Long đặc biệt còn mượn một chiếc xe, dì cả Trình lúc này mới hài lòng, bà ta nhỏ giọng nói với Tống Lệ Lệ: "Con đừng có mặt nặng mày nhẹ nữa, đã kết hôn rồi thì chuyện trước kia đừng so đo làm gì."

Mã Quốc Long cũng chuẩn bị thuốc lá rượu, nhưng đẳng cấp kém xa so với những gì Tô Chính Quốc đã chuẩn bị. Anh ta vốn dĩ rất khéo léo, nghĩ là anh ta cùng xách vào thì sẽ không biết là ai tặng.

Tô Tiểu Lạc kéo Tô Chính Quốc chơi cờ, Trình Nhã cũng đi dọn dẹp vệ sinh nhà cửa.

"Con rể bà ta nhìn cũng không trẻ trung gì, nếu thật sự có bản lĩnh như vậy thì sao bây giờ mới cưới vợ?"

Dì cả Trình không muốn tiếp tục bàn luận về chủ đề này nữa, vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì hay ho. Người thế hệ cũ coi trinh tiết rất nặng, con gái bà ta đã mất đi trong trắng, đi đến đâu cũng không nói lại được.

Nhóm người đi xe mấy tiếng đồng hồ mới đến Trình gia thôn. Ở đây rất ít khi có xe hơi, vừa vào thôn dì cả Trình đã hạ cửa sổ xe xuống, dặn dò Mã Quốc Long lái xe chậm một chút.

"Nếu như nó lại đánh con bé nữa thì sao?" Tô Chính Quốc hỏi.

Dì cả Trình sớm đã nghĩ xong lời giải thích, mặt không đỏ tim không đập nói: "Người ta không cho làm ồn ào như vậy, con rể nhà tôi là cán bộ, không tốt cho tiền đồ của nó. Tôi chẳng lẽ vì chút sĩ diện của mình mà làm lỡ dở tiền đồ của con rể sao!"

Mã Quốc Long đi tới muốn xách quà mà Tô Chính Quốc đã chuẩn bị thì Tô Tiểu Lạc nhanh tay hơn đã xách lên trước.

Tống Lệ Lệ không nói gì. Người ta thường hay quên đau khi vết sẹo đã lành, vết thương trên mặt cô cũng đã khỏi, tuy trong lòng vẫn còn oán hận, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ phải nhẫn nhục chịu đựng, nên cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này.

"Chắc là không đâu! Sao có thể không cho con gái một chút gì chứ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bố mẹ không thích bà, lúc trước bà dẫn Tô Hòa và mấy đứa con đến đây cũng không được sắc mặt tốt. Bà sợ bọn họ không đối xử tốt với Tiểu Lạc.

Quả nhiên, mấy bà cô bảy tám đời lập tức xúm lại. Dì cả Trình cũng không vội về nhà mà bắt đầu giới thiệu con rể của mình với mọi người.

"Không mệt, bà ngoại, bà đừng bận rộn, Lệ Lệ đã sớm giục cháu về thăm mọi người rồi, tại cháu có chút việc bận nên trì hoãn thôi." Mã Quốc Long nói.

"Đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà."

Ánh mắt của Tô Tiểu Lạc khiến Mã Quốc Long có chút xấu hổ, dường như tâm tư nhỏ nhen của anh ta đều bị phát hiện.

Dì cả Trình đúng là rất khó chịu, vốn dĩ bà ta muốn mọi người khen mình, không ngờ bọn họ lại như đã thống nhất với nhau cùng nhau khen Trình Nhã.

Chương 398: Chính là ghét bà ta

"Tôi nghe nói cả con trai thứ hai cũng ở bên đó, nếu như trở về thì chắc cũng phải làm sư trưởng nhỉ?"

Chỉ có Ngô Liên đứng trong bếp, vừa nghe được cuộc trò chuyện của họ thì ngẩn người ra. Cô cũng là người đã mất đi trong trắng, cho dù không phải cô tự nguyện, nhưng... dù sao cũng là không trong sạch.

Dì cả Trình còn chưa biết chuyện hôn sự của con gái mình đã trở thành đề tài bàn tán của cả Trình gia thôn.

"Nhanh lên, mấy người lề mề gì thế?" Dì cả Trình ở ngoài cửa gọi vào.

"Đánh cũng đã đánh rồi, còn có thể làm gì? Chẳng lẽ bắt người ta vào đồn cảnh sát sao? Hơn nữa cảnh sát cũng không quản được chuyện này! Nếu Lệ Lệ ly hôn, thì còn tìm được nhà nào?"

"Thật khiến người ta ghen tị mà!"

Dì cả Trình bình thường ở trong thôn hay ra vẻ ta đây, lần này tìm được một con rể lớn tuổi, tướng mạo lại xấu xí. Vừa lái được cái xe con đã bắt đầu khoe khoang khắp thôn.

"Cháu bận công việc thì lần sau đừng đến, phiền phức quá, mọi người có lòng là đủ rồi." Bà ngoại cười nói.

"Vậy thì em cẩn thận nhé, rượu đó đắt tiền đấy."

Bà ta còn có thể làm gì?

Có người có lẽ là không quen với bộ dạng này của bà ta nên đã nói móc: "Không phải nói là còn làm cỗ lớn ở trong thôn sao, sao mãi vẫn chưa thấy tin tức gì?"

Tô Tiểu Lạc và Trình Nhã đứng trong sân, nhìn họ tay trong tay đi vào nhà.

Lúc này mọi người nhìn thấy Tô Tiểu Lạc và Trình Nhã trong xe, lập tức nói: "Ồ, đây không phải là Trình Nhã sao! Lâu lắm không về rồi! Nghe nói con trai lớn nhà cô hiện đang ở biên giới chống giặc, thật là giỏi."

Mã Quốc Long đỗ xe ở bên đường rồi xuống xe. Ngõ hẹp nên xe không vào được. Tô Tiểu Lạc xuống xe trước rồi đỡ Trình Nhã xuống sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

*****

"Đến rồi!" Mã Quốc Long vội vàng chạy tới.

"Lệ Lệ thật là có phúc mà!"

Vừa vào sân đã nghe thấy một ông cụ đang kéo Mã Quốc Long hỏi han ân cần: "Đi xe đến à, mệt không? Mau vào nhà ngồi, uống bát nước đường phèn."

"Ồ, là cán bộ cơ đấy! Vậy thì nên chú ý một chút."

Mọi người mỗi người một câu, có người thật lòng khen ngợi, nhưng có người là cố tình chọc tức dì cả Trình.

Không ai muốn để ý đến bà ta nữa.

"Trình Nhã, con không có mắt nhìn hay sao, không thấy chúng ta đang nói chuyện à, còn không mau đi nấu cơm?" Sắc mặt Mẹ Trình trầm xuống nói.

"Mọi người nghe chưa, bà ta đã giữ hết của hồi môn rồi."

Trình Nhã dặn dò: "Tiểu Cửu, lát nữa vào trong ít nói thôi biết chưa? Cho dù ông bà ngoại có mắng mẹ thì con cũng đừng lên tiếng."

Trong mắt Trình Nhã có chút buồn bã, cô nhỏ giọng nói: "Vào thôi!"

"Chắc là không đâu, nó cũng đã đảm bảo rồi." Dì cả Trình cũng không biết là thật sự tin Mã Quốc Long hay là tự lừa dối mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 398: Chính là ghét bà ta