Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 395: Cùng lắm chỉ hôn một cái
“Hắc hắc, anh biết cách nói chuyện thật đấy.” Được khen, Tô Tiểu Lạc vui vẻ ra mặt.
“Chị họ nào?” Phó Thiếu Đình chưa từng gặp Tống Lệ Lệ nên không biết.
Chương 395: Cùng lắm chỉ hôn một cái
“Không có đâu.” Anh vội lắc đầu. “Cùng lắm chỉ hôn một cái.”
Mã Quốc Long cười để lộ cả hàm răng vàng khè: "Lệ Lệ là không nỡ xa mẹ mới khóc thôi, không sao, lấy chồng ai cũng vậy.”
Dọc đường không ai nói gì.
Dì cả Trình vội tiếp lời: "Đúng vậy, Lệ Lệ hơi bướng, con bao dung nó một chút.”
Trong bụi cỏ vang lên những âm thanh dữ dội.
“Không có gì.” Phó Thiếu Đình ép bản thân buông cô ra: "Anh đi lấy nước.”
Anh khẽ thở dài, hỏi: "Khi nào em mới chịu gả cho anh?”
Tô Tiểu Lạc đỏ mặt, lúng túng nói: “Anh không đói à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người dạo bước trên phố, giờ này đường xá đã vắng vẻ.
“Anh chỉ muốn giữ gìn danh tiếng cho em thôi.”
Phó Thiếu Đình cũng che tai cô, hai người trừng mắt nhìn nhau, đợi đến khi bên ngoài yên ắng mới dám đứng dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt Tô Tiểu Lạc đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy cảnh tượng như vậy. Cô nghe thấy hơi thở của Phó Thiếu Đình có chút rối loạn, bèn che tai anh lại.
Tô Tiểu Lạc nheo mắt hỏi: "Nghĩa là… không ai thấy thì anh có thể tùy tiện hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Tiểu Lạc ngồi lâu đến mức chân tê rần. Phó Thiếu Đình đỡ cô đứng dậy, dìu cô đi về.
“Vậy cũng được…” Tô Tiểu Lạc có chút hụt hẫng.
Tống Lệ Lệ cười không nổi.
“Vẫn còn sớm mà, mới có chín giờ thôi.”
“Chị họ em gan thật đấy…” Cô nhíu mày.
Thấy cô thẹn thùng, Phó Thiếu Đình cũng không trêu chọc nữa, chỉ nói: "Mau về đi.”
“Mấy hôm nữa, đang chờ thông báo. Tuần sau Đường Tiểu Thiên cưới, anh sẽ về.”
“Là tô mì ngon nhất anh từng ăn.”
Đã lựa chọn con đường này thì phải tự bước tiếp thôi…
Tô Tiểu Lạc quyến luyến vẫy tay chào anh, rồi mới vào nhà.
Cô nhanh chóng xào trứng với cà chua, sau đó đổ nước nóng vào nồi rồi thả mì vào. Khi tô mì nóng hổi vừa nấu xong, Phó Thiếu Đình mới từ bên ngoài sân đi vào.
Ngày cưới, Tống Lệ Lệ mặc áo đỏ mới tinh. Dì cả Trình thấy vậy, sắc mặt tối sầm. Rõ ràng bà ta cũng không biết bộ đồ này từ đâu ra.
“Anh còn đến làm gì? Em đã nói rõ rồi, chúng ta chia tay đi.”
“Nói thật chứ?” Khóe môi Phó Thiếu Đình khẽ nhếch lên, nụ cười mang theo ý vị khó đoán, như thể chỉ cần cô gật đầu, anh sẽ nói ra điều gì đó động trời.
“Không biết.” Phó Thiếu Đình không hứng thú với chuyện của người khác.
“Anh đi đâu lấy nước mà lâu vậy? Mì em nấu xong hết rồi đây này, mau ăn thử xem có ngon không?”
Cô quay đầu nhìn sang, thấy nồi vẫn còn trên bếp, không nhịn được bật cười: "Hóa ra Phó Thiếu Đình cũng có lúc đãng trí như vậy.”
*****
“Chị họ?” Tô Tiểu Lạc nhìn thấy bóng người lướt qua phía trước, không khỏi thì thầm.
“Ừ.”
“Lệ Lệ, em thực sự quyết định như vậy sao?”
Chẳng phải vừa mới thay rồi sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mắt Tống Lệ Lệ hơi sưng, cô ấy thoa thêm phấn hồng, miễn cưỡng nở nụ cười.
Tô Tiểu Lạc chờ một lát, anh thay đồ xong đi xuống, ngồi vào bàn bắt đầu ăn mì.
Tô Tiểu Lạc bị hôn đến mức đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không nghe rõ, chỉ chớp mắt hỏi lại: "Hả?”
Tô Tiểu Lạc cắt xong cà chua, cầm bình thủy lên kiểm tra, thấy vẫn còn nước. Dùng nước nóng này để nấu mì chẳng phải nhanh hơn sao?
“Ừm?” Tô Tiểu Lạc dừng lại, bước đến trước mặt anh, nghiêm túc nhìn chằm chằm. "Không lẽ anh còn muốn làm gì khác nữa?”
Cô đặt đũa xuống bàn, ngoan ngoãn nhìn anh.
“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy.” Mã Quốc Long vội vàng cam đoan.
“Kết hôn mà đánh mất trong sạch trước, chẳng trách tướng mạo chị ấy…” Tô Tiểu Lạc chợt hiểu ra điều gì đó.
Tô Tiểu Lạc gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ông nội em muốn anh qua chơi cờ với ông. Nhưng giờ này chắc ông ngủ rồi. Nếu rảnh thì ghé qua nhé.”
Anh siết chặt eo cô hơn, sự đáp lại của cô khiến anh càng muốn chiếm đoạt nhiều hơn.
Phó Thiếu Đình bật cười: "Đến lúc chúng ta kết hôn, khỏi cần chăn bông, anh bọc em lại mang đi là được.”
“Đừng lo chuyện người khác nữa.” Anh nói, “Vào nhà tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”
“Không qua loa đâu. Có em rồi thì cần chăn làm gì nữa?” Anh nắm lấy tay cô, bàn tay mềm mại đến mức khiến anh không muốn buông ra.
Tô Tiểu Lạc nghi hoặc hỏi:
Phó Thiếu Đình xoa đầu cô, nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm, bèn nói: "Anh đưa em về.”
Tô Tiểu Lạc lập tức nóng bừng mặt, vội quay đi: "Thôi, anh đừng nói thì hơn.”
“Ừm.” Cổ họng Phó Thiếu Đình khẽ chuyển động.
Sắp về đến nhà, Tô Tiểu Lạc dặn dò: "Anh phải giữ bí mật đó.”
???
“Chúng ta qua xem thử.” Tô Tiểu Lạc kéo tay anh chạy đến, dưới tán cây, nhìn thấy Tống Lệ Lệ đang đứng đối diện với một người đàn ông.
Trong phòng tắm có người, chắc là Tống Lệ Lệ.
“…Không nỡ.” A Phúc nhìn cô gái mình yêu từ nhỏ đến lớn, giọng nghẹn lại. “Em chờ anh một năm thôi, anh sẽ ra ngoài kiếm tiền.”
“Quyết định rồi. Em nghe lời mẹ. Anh ta cho em hai trăm tiền sính lễ, còn có nhà, có xe. Lấy anh ta, em sẽ không phải chịu khổ. A Phúc, chẳng lẽ anh nỡ để em cùng anh chịu khổ sao?”
Chồng cô ấy là Mã Quốc Long, dáng người còn thấp hơn cả cô ấy, nhìn có vẻ lớn tuổi. Nghe nói anh ta đã ba mươi hai, từng ly hôn.
“Đừng ngốc nữa, lần này coi như em có lỗi với anh.” Mắt Tống Lệ Lệ ngấn nước, đột nhiên cô cởi cúc áo mình. “A Phúc, đây là lần cuối cùng.”
Mãi lâu sau, anh mới chịu buông ra.
“Khi nào anh đi làm nhiệm vụ?”
Cô chạm vào vết chai trên tay anh, âm thanh dịu dàng.
Giữa không gian yên tĩnh, trái tim Tô Tiểu Lạc đập loạn nhịp, có cảm giác như mình vừa làm chuyện gì sai trái.
“Ngon không?”
“Có chút.” Phó Thiếu Đình vừa dứt lời, lại cúi xuống hôn cô lần nữa. Tô Tiểu Lạc buộc phải vòng tay ôm lấy cổ anh, tránh làm bẩn áo anh.
Tóc Phó Thiếu Đình còn ướt, anh đáp: "Được, để anh đi thay quần áo trước.”
“Mẹ với dì Cả đang may chăn bông, chắc muộn lắm mới ngủ. Kết hôn thật phiền phức.”
“Hả? Anh qua loa vậy luôn?”
Tô Tiểu Lạc đỏ mặt, lẩm bẩm nói: "Trước mặt người khác thì giữ khoảng cách, giờ lại làm như thế này…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dì cả Trình lườm con gái: "Con đừng để lộ vẻ không vui, để người ta nhìn thấy thì ra thể thống gì?”
Tô Tiểu Lạc đứng hình, còn Phó Thiếu Đình lập tức quay mặt đi. Nếu giờ họ rời đi, chắc chắn sẽ tạo ra tiếng động.
Tô Tiểu Lạc bâng quơ nói:
Xung quanh vang lên tiếng cười.
Phó Thiếu Đình thản nhiên nói:
Tay Tô Tiểu Lạc dính đầy nước sốt cà chua, chỉ có thể chống lên thớt. Phó Thiếu Đình ôm lấy eo cô, hơi thở của cả hai quấn quýt vào nhau.
Cô còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị bàn tay lớn của Phó Thiếu Đình che mắt. Giọng anh khàn khàn: "Không được nhìn.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.