Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 361: Cảm giác thích là gì?
"Được!" Tô Hòa lập tức đứng dậy, nói với Tô Vệ Quân và những người khác ở bàn bên cạnh một tiếng rồi đi tìm Phó Nhiễm.
Anh Hai cũng không giống người như vậy mà!
Tô Tiểu Lạc: "Em đi cùng anh."
Tất cả mọi người đều được yêu cầu xuống tàu, nơi này chưa đến ga, bốn bề là núi. May mà bên cạnh có bãi đất trống, đủ để hành khách tạm thời lánh nạn.
Tô Tiểu Lạc lại hỏi: "Vậy tim chị có đập thình thịch không?"
Lâm Tuyết há hốc mồm, vẻ mặt tiếc nuối. Cô ta vất vả lắm mới đến được đây, sao Phó Thiếu Đình lại đi mất rồi?
Tô Tiểu Lạc liếc nhìn Phó Thiếu Đình, hôm qua mới gặp, hôm nay đã đuổi theo đến tận trên tàu, quả nhiên là có sức hút!
"Quả thực rất quá đáng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Nhiễm nói: "Anh trai chị mua nhiều lắm! Ăn nhiều vào."
Phó Nhiễm thăm dò hỏi. Tô Tiểu Lạc lắc đầu: "Không có đâu!"
"Thôi khỏi tranh nữa, để tôi đi." Tô Tiểu Lạc đứng dậy, đi thẳng sang toa tàu bên cạnh.
"Ở toa bên cạnh! Hay là tôi đổi chỗ với anh nhé?" Lâm Tuyết hỏi Tô Hoà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Nhiễm cười: "Anh trai chị nhờ người ta mua mãi mới được đấy, em đem trả lại, anh ấy còn ngạc nhiên cả nửa ngày! Sao em không nhận quà của anh trai chị vậy, giận anh ấy à?"
"Mọi người cũng đi Tân Thành sao? Có phiền không nếu cho em đi cùng? Em đi với Phó Nhiễm." Lâm Tuyết nói.
"Phó Nhiễm?" Tô Hòa lập tức đứng dậy, hỏi dồn dập, "Cô ấy đâu?"
Ở toa tàu bên cạnh, Phó Nhiễm và Tô Tiểu Lạc đang ăn thạch.
Cô ta vội vàng nói Sam Thanh: "Có thể làm phiền đồng chí này đi đổi chỗ với Phó Nhiễm được không? Để chúng tôi nói chuyện?"
Sáng nay Lâm Tuyết đến tìm Phó Nhiễm, mới biết Phó Thiếu Đình đi Tân Thành thăm người lớn, thế là cô ta nài nỉ Trịnh Bảo Trân để Phó Nhiễm đi cùng, mua vé gấp. Cô ta vốn chỉ muốn thử vận may, không ngờ lại thực sự gặp được.
Phó Nhiễm vội vàng vỗ lưng cho cô: "Sao vậy, anh trai chị đáng sợ đến thế sao?"
Phó Nhiễm trở lại toa ban đầu, Lâm Tuyết nhìn thấy cô, không khỏi hỏi: "Phó Nhiễm, anh trai chị đâu?"
"Sang toa bên cạnh rồi." Phó Nhiễm tra lời.
Tô Hòa lặng lẽ nắm lấy tay Phó Nhiễm dưới gầm bàn, hai người cùng nhìn nhau cười.
"A, vậy em đi tìm anh ấy." Lâm Tuyết lập tức đứng lên.
Mặt Phó Nhiễm đỏ bừng, cũng may mùng ba Tết, trên tàu không có nhiều người.
"Không có gì đâu." Tô Tiểu Lạc luống cuống đáp, "Sư huynh, đó là chuyện của bạn em."
Tô Tiểu Lạc gật đầu, cầm một cái bỏ vào miệng.
Lâm Tuyết chỉ đành thôi.
"Vậy là anh ấy nói chuyện không khéo, chọc em không vui?" Phó Nhiễm lại hỏi.
"Ầm" một tiếng nổ vang lên, tàu hỏa dừng khẩn cấp. Phó Thiếu Đình đưa tay ôm Tô Tiểu Lạc vào lòng, anh cảnh giác nhìn về phía toa trước.
Phó Nhiễm vội vàng ngăn cản: "Bên toa đó ít người, anh ấy ngủ một lát, cứ để anh ấy nghỉ ngơi đi!"
Lâm Tuyết cười gượng, nhận ra Phó Thiếu Đình hoàn toàn không quan tâm đến những gì mình nói.
Một lúc sau, Tô Hòa buồn bã đi tới.
Hai người trò chuyện một hồi, không khỏi buồn ngủ. Không biết qua bao lâu, Phó Thiếu Đình đi tới vỗ vai Phó Nhiễm.
Tô Tiểu Lạc vừa đi, Lâm Tuyết rõ ràng vui mừng hơn, cô ta cười nói: "Lát nữa Phó Nhiễm sẽ qua đây, Phó Thiếu Đình, anh có muốn ăn gì không?"
"Phụt!" Phó Nhiễm không nhịn được cười thành tiếng.
Lâm Tuyết không khỏi hỏi: "Phó Nhiễm đâu?"
Cô ấy xấu hổ lắc đầu nói: "Sao em lại hỏi câu này?"
Anh đứng dậy nói: "Tôi đi đổi chỗ với Phó Nhiễm, mấy cô gái các người dễ nói chuyện hơn."
"Anh hai."
Phó Nhiễm nhớ lại những hành động kỳ lạ của Tô Tiểu Lạc mấy ngày nay, cô ấy che miệng nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ anh Hai đã hôn em rồi?"
Phó Thiếu Đình nhắm mắt dưỡng thần, Sam Thanh cũng lấy sách ra đọc, Tô Hòa ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ổn hơn rồi." Tô Tiểu Lạc thở phào nhẹ nhõm, khó hiểu hỏi: "Chị Phó Nhiễm, thích là cảm giác gì vậy?"
Kỳ lạ, từ bao giờ chị Phó Nhiễm lại "to lớn" như vậy? Cô mở to mắt ra, mới nhìn rõ mặt Phó Thiếu Đình.
"Tiểu Lạc, em thích anh trai chị à?"
"Phải không!" Tô Tiểu Lạc thực sự rất muốn ăn thạch, bây giờ hết giận rồi, lại ăn thêm mấy cái.
Phó Thiếu Đình mặc kệ cô dựa vào, cũng nhắm mắt lại.
Mặt Tô Tiểu Lạc càng đỏ hơn.
Phó Thiếu Đình nói: "Mọi người cứ ở đây chờ, tôi đi xem tình hình thế nào."
Lâm Tuyết ngồi vào chỗ của Tô Hòa.
Xuống xe, mọi người tập trung lại một chỗ. Lâm Tuyết sợ hãi khóc lóc, Sam Thanh liên tục an ủi cô ta.
"Trùng hợp quá! Đồng chí Phó Thiếu Đình." Một cô gái tiến lại gần, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Phó Thiếu Đình ngồi vào chỗ của Phó Nhiễm, chẳng mấy chốc có một cái đầu gục xuống dựa vào vai anh, tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Mặt Tô Tiểu Lạc nóng bừng, ngượng ngùng nói: "Hôm sinh nhật em uống rượu, tưởng anh ấy là thạch nên hôn anh ấy. Anh ấy cố ý lấy thạch này ra chọc tức em, còn nói em sàm sỡ anh ấy."
Chương 361: Cảm giác thích là gì?
Nhân viên phục vụ đi tới hô lên: "Nhanh, nhanh xuống tàu."
Đây là anh Hai của cô sao?
Phó Thiếu Đình nhìn Tô Tiểu Lạc với vẻ thích thú, cô nhóc này dạo gần đây có vẻ kỳ lạ, không biết đang giở trò gì.
Tô Tiểu Lạc gật đầu, cái hiểu cái không.
Phó Nhiễm làm việc kiểu gì vậy?
"Hình như không ổn lắm!" Sam Thanh không phải là người thích làm bóng đèn.
"À, phải rồi, nhìn sư huynh này xem, đầu óc cứ hay quên mất em còn có một người bạn nữa." Sam Thanh nháy mắt cười nói.
"Khụ." Tô Tiểu Lạc giật mình, nuốt chửng một miếng thạch trong miệng mà bị sặc.
Phó Nhiễm cũng muốn ở bên Tô Hòa, không do dự nhiều liền đi, trước khi đi còn dặn dò: "Anh đừng bắt nạt Tiểu Cửu đấy! Nếu không sau này em ấy nhìn thấy anh sẽ trốn, lúc đó anh khóc cũng không kịp đâu."
Phó Thiếu Đình ngẩng đầu lên, dường như không nhận ra người này là ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Thiếu Đình không để ý đến cô ta.
Nhưng Phó Thiếu Đình cũng thật lợi hại, loại thạch này mà cũng tìm được, cô còn chưa mua được.
Tô Tiểu Lạc dường như ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc, mùi hương này khiến cô cảm thấy an toàn lạ thường.
Tô Hòa u oán nói: "Cô ấy nói đang trò chuyện với Tiểu Cửu, không qua đây được."
"Suỵt, em sang toa kia đi, anh ở đây với cô ấy." Phó Thiếu Đình bảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ồ, là cô à!" Hôm qua Phó Thiếu Đình hoàn toàn không để ý, làm sao nhớ được mặt cô ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Tuyết có chút xấu hổ, Sam Thanh vội vàng giải vây: "Chuyện ăn uống này sao có thể để con gái mua chứ, cô muốn ăn gì?"
"Thích chính là, nhìn thấy anh ấy sẽ cười, muốn ở bên anh ấy. Cho dù không làm gì cả cũng cảm thấy vui vẻ." Phó Nhiễm nghĩ đến Tô Hòa, không khỏi mỉm cười, vẻ mặt ngọt ngào.
Mọi chuyện hoàn toàn khác với những gì Lâm Tuyết tưởng tượng, cô ta cảm thấy mất hứng nên cũng im lặng.
Bên kia Tô Tiểu Lạc tỉnh dậy muốn đi vệ sinh, theo bản năng đứng lên vịn vai "Phó Nhiễm" đi ra ngoài.
Tô Tiểu Lạc suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy sư huynh không đáng tin cậy, cô nhỏ giọng hỏi: "Chị Phó Nhiễm, lúc anh Sáu hôn chị, chị có cảm thấy anh Sáu đang giở trò lưu manh với chị không?"
Cô gái có chút lúng túng nói: "Em là Lâm Tuyết! Hôm qua chúng ta mới gặp nhau ở nhà anh mà."
"Thí nghiệm gì vậy?" Tô Hòa tò mò hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.