Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 345: Khởi điểm tri thức mới

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 345: Khởi điểm tri thức mới


*****

Trần Bác Hiên giơ ngón tay cái với Tô Tiểu Lạc: "Em họ, em thật lợi hại, là anh hùng của chúng ta."

Anh ấy liếc nhìn hồ sơ, tiếp tục nói: "Trên thuyền có vết máu, còn có... của mấy người đàn ông..."

Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Ý tưởng hay, vậy còn cậu?"

Ngoại ngữ là một bài toán lớn, mặc dù Phó Thiếu Đình đã dạy kèm cho cô, nhưng vẫn rối tinh rối mù. May mà không thi chuyên ngành ngoại ngữ, thì không cần thi ngoại ngữ.

Sau khi thi xong, bên ngoài trường thi tràn ngập sự phấn khích.

"Được rồi, được rồi. Không nói nữa!" Tâm trạng ông cụ Tôn tốt, nhìn thấy cháu trai có tiền đồ còn vui hơn cả bản thân.

"Ấy, thì là tạm ạ." Tôn Đằng Phi cũng không dám nói quá chắc chắn.

Cưỡng h**p...

"Được ạ." Tô Tiểu Lạc cũng không khách sáo.

"Không có bằng chứng chứng minh người đó là Lý Vãn, nhưng khả năng cao là cô ta, cũng không có ai nhìn thấy cô ta đi đâu. Không biết là người bị phi tang, hay là đã chạy trốn." Ôn Dữ thở dài, dù sao cũng là đứa trẻ nhìn lớn lên từ nhỏ, bây giờ cô ta rơi vào kết cục này, không khỏi cũng cảm thán.

Cáo tuyết lúc này mới an lòng lại.

Các thí sinh có người đang ước tính điểm số, có người đang kể với gia đình về tâm trạng kích động của mình. Có những người công nhân không còn trẻ, xúc động đến rơi nước mắt.

"Không tệ, vậy là ông cụ Tôn có người kế nghiệp rồi." Tô Tiểu Lạc tán thưởng gật đầu.

"Phụt, cái này nghiêm trọng quá rồi, không cần thiết đâu ạ." Tô Tiểu Lạc liên tục xua tay, con trai lớn như vậy, cô không dám nghĩ.

Khi chiếc thuyền kia cập bến, thời tiết càng thêm lạnh lẽo. Con thuyền này bị đóng băng, trên nóc thuyền toàn là tuyết. Một đứa trẻ ham chơi chạy lên trên đó chơi trốn tìm, cảnh tượng bên trong khiến nó sợ hãi ngã xuống đất, tè cả ra quần.

Tô Tiểu Lạc bước ra khỏi trường thi với dáng vẻ thoải mái, Tôn Đằng Phi đang đợi ở đó, hỏi: "Sư phụ, thi thế nào?"

Hôm qua Tôn Đằng Phi thật sự không chịu nổi, dùng bùa an thần cho ông cụ, thế là ông cụ ngủ một mạch đến giờ.

Ôn Dữ nhận được tin tức này đã là một tuần sau, con thuyền này nghi là con thuyền rời khỏi Vệ Thành hôm đó, Ôn Dữ mời Tô Tiểu Lạc cùng mình đến xem.

"Đó chẳng phải là do ông nội thường xuyên bị lừa sao." Tôn Đằng Phi bất đắc dĩ nói.

Lúc này Trịnh Thư Ý từ trong trường thi đi ra.

Trong lòng Tô Tiểu Lạc vẫn còn chút bất an, đối với lời khen của anh ấy cũng không có nửa phần vui vẻ, chỉ nói: "Lý Vãn đã bị người ta thay đổi mệnh cách, em đã không thể tính được thông tin của cô ta nữa rồi, không bắt được cô ta, chỉ sợ cô ta sẽ quay lại làm hại bọn trẻ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

*****

Lang thú vỗ ngực nói: "Bây giờ ngươi là đàn em của ta, không cần sợ nó."

Trên đường về, vừa lúc gặp đồ đệ Tôn Đằng Phi và Trịnh Thư Ý ở bên ngoài, họ đưa giấy báo dự thi cho cô: "Sư phụ, sắp đến ngày thi đại học rồi, cô có tham gia không?"

"Tạm là tạm thế nào, không tạm là không tạm thế nào, tạm là sao?" Ông cụ Tôn rất không hài lòng với câu trả lời này.

"Sư phụ Tiểu Cửu." Ông cụ Tôn từ bên kia chạy tới, chào hỏi Tô Tiểu Lạc, sau đó ông vỗ một cái vào người Tôn Đằng Phi: "Thằng nhóc thối này, sao không gọi ông dậy?"

"Chị Hai, thử tìm cách liên lạc với bác sĩ tâm lý xem sao!" Tô Tiểu Lạc nói.

Tô Bình không dám đi, anh ta không có cách nào đối mặt với Ôn Đình.

Tôn Đằng Phi trợn trắng mắt, nói: "Ông nội, ông thật là."

Mượn mạng của người khác, chung quy không phải là của mình, Lý Vãn, cô có hối hận không?

Tô Bình từ sau khi bị phát hiện ngủ chung giường với Lý Vãn, Ôn Đình đã đề nghị chia tay với anh ta, anh ta đã lâu không gặp Ôn Đình nên hỏi: "Ôn Đình vẫn khỏe chứ?"

Con thuyền được phát hiện ở bờ sông thôn Mạnh, cách Vệ Thành năm trăm cây số, Ôn Dữ đến đồn cảnh sát địa phương, lấy được thông tin trực tiếp từ đó.

"Chắc cô ta cũng không dám đâu!" Trần Bác Hiên nói, "Hiện giờ cô ta không phải là tội phạm bị truy nã sao? Mang trên mình một mạng người chạy trốn khắp nơi, ngày tháng của cô ta cũng chẳng dễ chịu gì, còn dám quay lại sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kỳ thi đại học diễn ra vào ngày 10 tháng 12, kéo dài ba ngày. Lần này những người đến tham gia có công nhân, thậm chí còn có cả cán bộ cũng đến thi. Đây là một khởi điểm mới của thời đại, cũng là hành trình mới của những người này.

Tôn Đằng Phi hỏi: "Sư muội, thế nào?"

Đối với Trình Nhã, tâm trạng Tô Tiểu Lạc rất phức tạp.

Năm người trên xe, đều c·h·ế·t vì trúng độc.

Ôn Dữ nói: "Chất độc trong cơ thể họ giống với chất độc trong cơ thể vị sư thúc kia của cô."

"Thằng nhóc thối." Ông cụ Tôn cảm khái nói, "May mà quen biết sư phụ Tiểu Cửu, mới đưa thằng cháu này vào con đường chính đạo. Sư phụ Tiểu Cửu, một thời gian nữa là cô tròn hai mươi tuổi rồi đúng không! Lúc đó đến nhà tôi ăn cơm, tôi làm một bữa thịnh soạn chiêu đãi mọi người." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nó khỏe hay không, tự cậu không biết đi xem sao?" Ôn Dữ đau lòng cho em gái mình, nhưng cũng biết Tô Bình là bị người ta hãm hại.

Cáo tuyết bị nó trừng mắt, lập tức rụt người lại.

"Mong là vậy!" Tô Tiểu Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ thôn Mạnh trở về, tâm trạng Tô Tiểu Lạc vẫn nặng nề.

"Cô đừng khách sáo với Đằng Phi, một ngày làm thầy, cả đời làm mẹ." Ông cụ Tôn cười nói, "Phải không, Đằng Phi."

"Gọi cả bạn bè cô đến cho náo nhiệt." Ông cụ Tôn hiếu khách, đặc biệt là quen biết thêm một người bạn thêm một con đường, ông phải chuẩn bị sẵn sàng cho cháu trai.

Giữa mùa đông giá rét như thế này, ném một người xuống sông, không có hy vọng sống sót.

Tô Tuyết Bình cùng Trần Bác Hiên làm xong việc trở về nhà họ Tô, Tô Tuyết Bình kéo tay Tô Tiểu Lạc cảm khái nói: "Trở về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi."

"Chuyện này..." Tô Tiểu Lạc lại thấy ngại ngùng.

Ba ngày thi đại học, sĩ tử căng thẳng, người nhà còn căng thẳng hơn. Quầng thâm mắt của ông cụ Tôn có thể sánh ngang với bảo vật quốc gia rồi, cứ thế mà không nghỉ ngơi cho tốt.

"Tham gia." Tô Tiểu Lạc nhận lấy giấy báo dự thi, nói, "Chúng ta đều phải tham gia, cố gắng trở thành ba sinh viên đại học."

Mèo mập "chậc" một tiếng, nó càng thích ở bên cạnh Trịnh Thư Ý hơn.

Mặc dù sư phụ có tư chất thông minh, nhưng nửa năm nay vẫn luôn không học hành, Tôn Đằng Phi vẫn có chút lo lắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bệnh tâm lý thì phải chữa bằng phương pháp tâm lý!

"Thằng nhóc thối này, thi thế nào?" Ông cụ Tôn kích động hỏi.

Tôn Đằng Phi nói: "Sư muội muốn thi chuyên ngành ngoại ngữ, cô ấy nói sau này muốn làm nhà ngoại giao."

Chương 345: Khởi điểm tri thức mới

Ôn Dữ không biết nên nói với Tô Tiểu Lạc như thế nào, đổi cách nói khác: "Theo suy đoán của vụ án, có thể họ đã cưỡng h**p một cô gái, sau đó bị cô gái đó hạ độc gi.ết ch.ết."

"Cũng tạm ạ!" Tôn Đằng Phi bình tĩnh nói.

Tô Bình nghe được tin này, sắc mặt ảm đạm hỏi: "Là Lý Vãn làm sao?"

Ngàn lời vạn chữ, hóa thành một câu, bình an là tốt rồi.

Tô Tiểu Lạc thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt người nhà cùng Ôn Dữ ra khỏi cửa.

Tô Tiểu Lạc nhíu mày: "Vậy Lý Vãn thì sao?"

"Mấy ngày nay ông đều không ngủ được, cháu không nghĩ gọi ông dậy." Tôn Đằng Phi nói.

Trình Nhã không nhìn Tô Tiểu Lạc, bà chăm chú ôm con búp bê ầu ơ ru nó ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Tiểu Lạc cười nói: "Đương nhiên là tôi ổn rồi! Tôi có trí nhớ siêu phàm mà! Chỉ cần không thi ngoại ngữ, tôi chắc chắn đậu."

Mèo mập được Trịnh Thư Ý ôm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cáo tuyết trên vai Tô Tiểu Lạc, không khỏi ngáp một cái.

Tôn Đằng Phi gãi đầu, hắng giọng nói: "Tôi thì không có chí hướng lớn như vậy, nên đã đăng ký ngành khảo cổ học."

Ôn Dữ liếc nhìn anh ta nói: "Chuyện này phải điều tra mới biết được."

Bên trong có năm người, c·h·ế·t vì trúng độc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 345: Khởi điểm tri thức mới