Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34: Đến căn cứ đòi nợ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Đến căn cứ đòi nợ


Bản thân không cố gắng thì cũng đừng trách người khác.

Không biết mục đích của cô là gì?

"Vâng vâng." Tô Tiểu Lạc liên tục gật đầu, cô sẽ không vào đoàn văn công đâu, nhưng không thể từ chối ý tốt của người khác.

Cũng có một số người nhìn về phía Tô Hòa. Ban đầu Tô Hòa định ở trên xe không xuống, kết quả bị Tô Chính Quốc mắng cho một trận nên mới xuống.

"Ồ." Tô Hòa gãi đầu, nhất thời không biết nói gì, anh ấy kéo Tô Tiểu Lạc sang một bên nhỏ giọng nói, "Nếu ông nội đã đi rồi thì anh không đi cùng em nữa."

Từ khi vợ mất, ông nội Phó luôn cống hiến thời gian cho căn cứ, nghiên cứu về máy bay. Lần này lại ở đây hơn nửa năm rồi.

Ăn cơm xong, Tô Hòa đi ra ngoài mới phát hiện Phó Nhiễm đang đợi ở bên ngoài. Anh ấy lúng túng gọi một tiếng: "Sao cậu lại ở đây?"

"Không sao đâu ạ, ông nội Tô." Phó Nhiễm thất vọng nói.

"Trông có vài phần giống Tĩnh Thư." Ông nội Phó gật đầu nói, "Chúc mừng ông nhé, lão Tô, cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện của Tĩnh Thư."

Nhưng tuổi tác của anh ấy tương đương với Phó Nhiễm, nên đa số ánh mắt nhìn anh ấy đều là dò xét.

Cũng có người nhìn về phía Tô Tiểu Lạc, đây là một gương mặt mới lại là một cô gái xinh đẹp, đương nhiên rất thu hút sự chú ý.

Dần dần hai nhà cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

Tô Hòa nghe câu này nhiều lắm rồi nên cũng chẳng có phản ứng gì.

Tô Tiểu Lạc và Tô Hòa tất nhiên không phản đối, dù sao có người dẫn đường, họ cũng đỡ phải lo lắng làm sao để vào trong.

Sau này nếu Tiểu Lạc muốn vào đoàn văn công, ông phải chào hỏi trước, đừng để người ta bắt nạt con bé.

Phó Nhiễm là đóa hoa của quân đội, chuyện cô ấy sẽ "rơi" vào tay ai luôn là chủ đề được mọi người quan tâm.

Cho dù là vì mục đích gì cũng chẳng liên quan đến anh.

Ba người bọn họ là bạn từ thuở nhỏ, sau này Tĩnh Thư gả cho lão Tô. Hai nhà bao nhiêu năm qua luôn giúp đỡ lẫn nhau, mới có được ngày hôm nay.

"Anh Hai với mọi người vẫn đang huấn luyện, đợi huấn luyện xong anh ấy sẽ qua đây." Phó Nhiễm nắm tay Tô Tiểu Lạc đuổi theo ông nội Tô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gặp con gái thì khó tránh khỏi bàn tán vài câu.

"Người đứng cạnh cô ấy là Phó Nhiễm, chẳng lẽ là họ hàng?"

"Hôm nào chúng ta gặp nhau, gọi cả Thiếu Đình nữa." Tô Chính Quốc rất hài lòng với thanh niên trẻ Phó Thiếu Đình, luôn muốn anh làm cháu rể của mình.

Căn cứ lập tức vang lên tiếng kêu than.

Anh vốn đã cao, dù ở trong đội ngũ phi công toàn những người ưu tú vẫn vô cùng nổi bật.

"Phải đấy, ông không chịu về, tôi đành phải đến thăm ông thôi." Tô Chính Quốc nói đùa.

"Ông bạn già nhà họ Phó vẫn còn ở căn cứ không quân chưa nghỉ hưu, cũng lâu rồi chưa gặp mặt."

Tô Chính Quốc ngồi phía trước tiếp lời: "Tô Hòa, cháu nhìn Phó Nhiễm xem, rồi lại nhìn cháu."

Phó Thiếu Đình liếc mắt nhìn: "Xem ra cường độ huấn luyện chưa đủ, còn có thời gian nghĩ linh tinh, tăng thêm năm vòng chạy!"

Đường Tiểu Thiên chạy đến thở hổn hển hỏi: "Ê, sao cái cô lừa đảo kia cũng đến căn cứ thế? Gan cô ấy cũng lớn thật đấy!"

"Thiếu Đình, em gái anh có bạn trai chưa? Nếu có rồi, có thể giới thiệu cô gái nhỏ kia cho tôi được không?"

Phó Nhiễm tuổi còn trẻ đã là trụ cột của đoàn văn công, Tô Hòa thì chỗ nào cũng không xứng.

"Quả nhiên là họ hàng, ai cũng xinh đẹp."

Đến căn cứ không quân, Phó Nhiễm đi gọi điện thoại, mấy người thuận lợi đi vào trong.

"À, đây là cháu gái tôi, Tô Tiểu Lạc." Ông nội Tô cười giới thiệu.

Hồi nhỏ còn lanh lợi lắm, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau Phó Nhiễm. Lúc đó hai nhà Tô - Phó còn từng nói đùa, hôn sự của Thiếu Đình với Niếp Niếp chắc là không có cơ hội rồi. Nhưng Tô Hòa với Phó Nhiễm có lẽ có thể bù đắp sự tiếc nuối này, ai ngờ Tô Hòa càng lớn càng hư hỏng.

Có người mạnh dạn hỏi.

"Ông nội, cháu đang lái xe!" Tô Hòa vội vàng la lên.

Tô Tiểu Lạc nhìn ngó xung quanh, muốn tìm bóng dáng Phó Thiếu Đình, không ngờ lại thật sự nhìn thấy anh trong đám đông.

"Thôi, tôi không có năng khiếu đó, không muốn lãng phí thời gian của người khác." Tô Hòa kiên quyết từ chối.

Trên đường đi, bầu không khí trong xe bỗng trở nên nặng nề, im lặng suốt cả quãng đường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hay giống những người khác, muốn tìm kiếm một mối nhân duyên tốt?

"Sau này em có thể giống như họ, gọi chị là chị Nhiễm." Phó Nhiễm nói, "Hiện tại chị đang làm việc ở đoàn văn công, ngoại hình của em rất tốt, sau này nếu muốn vào đoàn văn công thì cứ nói với chị một tiếng."

"Mấy anh em già chúng ta cũng lâu rồi chưa tụ tập." Ông nội Phó nhìn hai người đứng bên cạnh Tô Chính Quốc, nhận ra một người là Tô Hòa, nhưng cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia là ai?

Trên đường đi nhìn thấy không ít phi công đang huấn luyện, mọi người nhìn thấy Phó Nhiễm đều tươi cười chào đón.

Phó Thiếu Đình không tập trung, sau đó tăng tốc bước chân gạt bỏ sự khó chịu này ra khỏi đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Phó Nhiễm à! Cháu đừng giận, đợi về nhà ông sẽ dạy dỗ nó." Tô Chính Quốc tức đến mức râu tóc dựng ngược, càng nhìn đứa cháu trai này càng không vừa mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lão Tô, lâu rồi không gặp." Ông nội Phó - Phó Tuấn Kiệt đích thân ra đón.

Sáng sớm hôm sau, Tô Chính Quốc nghe nói Tô Tiểu Lạc muốn đến căn cứ không quân, ông liền nói mình cũng muốn đi cùng.

Vẫn là cháu gái ngoan, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nói năng cũng dễ nghe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Em lại nói linh tinh gì đấy?" Tô Hòa sợ Phó Nhiễm nghe thấy, vội vàng nói.

Chương 34: Đến căn cứ đòi nợ

Thế nhưng cô ấy luôn như đóa hoa trên đỉnh núi cao, chẳng thấy thân thiết với ai bao giờ. Những ánh mắt soi mói này khiến Tô Hòa có chút bực bội.

Ngón tay Phó Nhiễm khẽ cuộn lại, như vô tình nói: "Gần đây đoàn văn công của bọn tôi đang tuyển người, Tô Hòa có muốn thử không?"

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy chị Phó Nhiễm của cháu đợi lâu rồi sao? Còn không mau đi lái xe?" Tô Chính Quốc quát lớn.

Phó Thiếu Đình hừ lạnh một tiếng: "Từ bao giờ mà cô ấy nhát gan?"

Tô Hòa vội vàng đi lái xe, Tô Chính Quốc ngồi ở ghế phụ. Tô Tiểu Lạc và Phó Nhiễm ngồi phía sau, Phó Nhiễm đã biết Tô Tiểu Lạc bây giờ là cháu gái nhà họ Tô, cô ấy áy náy nói: "Mẹ chị là người như vậy đấy, hơi đa nghi, mong em đừng để bụng."

Đến cả thân phận cũng dám giả mạo, còn gì là thật nữa?

Đứa cháu trai này thật là không có mắt nhìn, đúng là khiến người ta phải lo lắng.

"Thằng nhóc thối tha này." Thấy cháu trai không nể mặt mình như vậy, Tô Chính Quốc liền muốn động thủ.

Bên phía Phó Thiếu Đình tuy đang huấn luyện, nhưng cũng đã nhìn thấy bọn họ.

Tô Tiểu Lạc nhìn Phó Nhiễm với ánh mắt đầy ẩn ý, hỏi Tô Hoà: "Sao vậy, chị Phó Nhiễm sẽ ăn thịt anh sao?"

Vì tiền?

"Không đâu." Tô Tiểu Lạc cười lắc đầu.

Phó Nhiễm xách trong tay một cái giỏ, bên trong đựng mấy cái bánh bao lớn: "Nghe anh Hai nói ông nội muốn ăn bánh bao lớn, hôm nay tôi tình cờ rảnh rỗi nên mang qua cho ông."

"Tóc cô gái kia trông mềm mại ghê, nhìn đáng yêu quá, con nhà ai vậy?"

Trước đây ông không để tâm là vì Tô Tiểu Lạc chưa trở về. Bây giờ con bé đã về rồi, đương nhiên phải dành cho nó những điều tốt đẹp nhất. Nhưng ông cũng hiểu bây giờ là hôn nhân tự do, quan trọng nhất vẫn là phải xem con bé có đồng ý hay không.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Đến căn cứ đòi nợ