Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 268: Phối hợp diễn kịch
Tô Hòa nuốt khan, nhìn số thuốc nổ chất đống trước mắt, lòng không khỏi chấn động. Nhưng anh ấy vẫn cắn răng lên tiếng: "Được, tôi sẽ đổi người. Nhưng anh không được làm bậy.”
“Nhưng dù vậy, cũng không ai được phép lấy đi chúng.”
Đến lúc đó, phụ nữ sẽ trở thành gánh nặng, chỉ tổ chuốc lấy thiệt hại.
“Cậu không xứng làm con dân Hoa Hạ. Đồ phản bội!”
“Tôi muốn c·h·ế·t chưa chắc sẽ c·h·ế·t, nhưng anh thì chắc chắn sẽ không sống nổi!” Tô Tiểu Lạc nói, giọng rắn rỏi như đóng đinh.
“Hay lắm!” Tô Tiểu Lạc vỗ tay tán thưởng.
“Đúng là xui tận mạng!”
"Anh chờ một lát." Tô Tiểu Lạc suy nghĩ một chút, giang tay ra nói: "Anh Sáu, anh nhất định phải chăm sóc ông nội thật tốt, nói với ông là Tiểu Cửu bất hiếu, không thể phụng dưỡng ông."
"Nếu anh không tin, vậy để tôi làm con tin của anh." Phó Thiếu Đình đề nghị.
“Anh chắc chắn muốn cậu ấy làm con tin?” Phó Thiếu Đình siết chặt găng tay, giọng lạnh như băng.
“Đáng ghét!” Tô Hòa phẫn nộ. Cả đời anh ấy ghét nhất những kẻ p·h·ả·n· ·q·u·ố·c.
“Tụt hậu sẽ bị đàn áp. Đất nước chúng ta bị chèn ép khắp nơi vì thiếu những công nghệ này.” Mạnh Việt thở dài, ánh mắt đầy tiếc nuối. “Tiếc là, cuối cùng tôi không thể mang những thứ đó về.”
Phó Thiếu Đình sững người.
Tô Tiểu Lạc và Tô Hòa đi qua một con hẻm nhỏ, đang bàn bạc xem nên đi đâu thì đột nhiên có một người xông ra, kề dao vào cổ Tô Tiểu Lạc, quát khẽ: "Không được kêu, nếu không tôi gi.ết ch.ết hai người." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông kia có chút nghi ngờ, hỏi lại: "Tại sao tôi phải tin cậu? Các người sẽ vì một cô gái mà từ bỏ một chiếc trực thăng?"
"Cậu làm con tin?" Người đàn ông kia do dự, hắn đã biết thân phận của Phó Thiếu Đình, là phi công thiếu tướng. Bồi dưỡng một phi công thiếu tướng cần tốn rất nhiều thời gian và công sức. Nếu b·ắ·t· ·c·ó·c Phó Thiếu Đình, hiệu quả uy h**p chắc chắn sẽ tốt hơn.
Tên kia cũng bất ngờ không kém. Hóa ra hai người họ có quan hệ như vậy. Hắn lập tức đổi ý: "Thì ra là hôn thê của thiếu tướng Phó, trách nào phối hợp với nhau ăn ý như vậy.”
"Thiếu Đình, nếu đưa trực thăng cho hắn ta, chúng ta sẽ bị kỷ luật đấy." Đường Tiểu Thiên nhỏ giọng nhắc nhở.
Hắn nói xong liền dẫn Tô Tiểu Lạc rời đi.
Hắn do dự, cuối cùng nhìn sang Tô Hoà: "Để cậu ta làm con tin của tôi!"
"Em không bình thường sao? Có phải còn thiếu cảm xúc không?" Tô Tiểu Lạc nhíu mày, giả vờ khóc lóc hét lên: "Anh Sáu, cứu em, cứu em với."
Tô Tiểu Lạc khẽ mỉm cười, không ngờ lại có người dám cướp cô, thật thú vị, cô bèn phối hợp hét lên: "Anh Sáu, cứu em, em sợ quá." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào Tiểu Lạc để tìm ra tung tích của Mạnh Việt. Những tài liệu đó rất quan trọng đối với việc nghiên cứu máy b** ch**n đ** của đất nước chúng ta." Phó Thiếu Đình trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén.
Chẳng lẽ không coi hắn ta ra gì sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Tiểu Lạc lập tức hiểu ra, cô đứng yên không động đậy, phối hợp rất ăn ý.
Phó Thiếu Đình trầm giọng nói: "Đừng động vào cô ấy, nếu không tôi sẽ khiến anh phải hối hận cả đời.”
"Anh đừng manh động!" Tô Hòa cũng lo lắng, tuy anh ấy biết Tô Tiểu Lạc rất lợi hại. Nhưng số thuốc nổ kia e là có thể nổ bay cả một con bò.
Hóa ra mục đích là tìm người.
"Hai người quen nhau sao?" Tên kia kích động nói: "Nếu đã quen biết, nếu cậu không muốn cô ta xảy ra chuyện, thì chuẩn bị cho tôi một chiếc trực thăng, tôi muốn rời khỏi đây. "
“Mạnh Việt, tôi cho anh cơ hội cuối cùng. Anh đã giấu những thứ mang về ở đâu? Nếu không nói, tôi g·i·ế·t anh ngay lập tức!” Hắn gằn giọng, dữ tợn hỏi.
"Nhanh lên, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, nếu không tôi sẽ cùng c·h·ế·t với cô ta." Tên kia vừa nói, vừa mở áo khoác ra. Chỉ thấy trên eo hắn ta quấn đầy thuốc nổ, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
"Phó Thiếu Đình?" Tô Tiểu Lạc nhướng mày, "Sao anh lại ở đây? Trùng hợp vậy!"
Tô Tiểu Lạc theo tên kia đến một căn nhà hẻo lánh. Hắn kéo một tấm chiếu rách ra, lộ ra một người bị trói chặt, miệng bị nhét giẻ bốc mùi kinh khủng. Thời tiết lạnh giá, mặt người này đỏ bừng vì đông cứng, chân cũng đã mất cảm giác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tôi biết." Phó Thiếu Đình lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, "Nếu anh muốn máy bay, thì đi theo chúng tôi."
“Anh giấu Mạnh Việt ở đâu?”
Tô Hòa giật mình, vội vàng lên tiếng: "Anh bình tĩnh một chút, đừng làm hại em ấy!"
“Phó Thiếu Đình, anh mau cứu em! Anh là hôn phu của em, chẳng lẽ lại bỏ mặc em sao?” Tô Tiểu Lạc bất ngờ hét lớn.
“Haha, đau lòng rồi sao?” Hắn cười đắc ý. Chỉ cần hôn thê của Phó Thiếu Đình nằm trong tay hắn, an toàn của hắn coi như được bảo đảm.
Chương 268: Phối hợp diễn kịch
“Con nhãi, mày muốn c·h·ế·t phải không?” Tên kia vốn đang bực bội, nghe vậy càng thêm tức giận. Sự sống còn của hắn giờ phụ thuộc vào việc mang công nghệ đó về.
Đột nhiên một giọng nói vang lên từ đầu hẻm, tên kia cảnh giác nhìn về phía sau, chỉ thấy Phó Thiếu Đình đang đứng đó.
Phó Thiếu Đình nói: "Hắn ta là trợ lý của Mạnh Việt. Trước đây Mạnh Việt ở nước ngoài nghiên cứu chế tạo máy bay, mang theo một số tài liệu tuyệt mật khi trở về. Tên trợ lý này phản bội, là nội gián.”
*****
"..." Tô Hòa im lặng nhìn Tô Tiểu Lạc, cảm xúc lo lắng ban đầu tan biến trong nháy mắt. "Tiểu Cửu, em có thể bình thường một chút không?"
Đội bay không khỏi xôn xao bàn tán: "Không ngờ Tô Tiểu Lạc lại là hôn thê của thiếu tướng Phó.”
Tô Tiểu Lạc nhìn anh ta với ánh mắt đầy cảm thông. Có lẽ, quãng đời còn lại của anh ta sẽ phải gắn bó với chiếc xe lăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Hòa sốt ruột hỏi: "Hắn ta là ai? Cần máy bay làm gì?”
Tuy nhiên, một phi công thiếu tướng chắc chắn sẽ giỏi hơn một cô gái rất nhiều, khống chế phi công rất nguy hiểm.
“Ha, đồ p·h·ả·n· ·q·u·ố·c!” Mạnh Việt bật cười khi cái giẻ bẩn được lấy ra khỏi miệng, không kiềm được mà mắng. “Tôi đã giấu những thứ đó ở nơi an toàn nhất. Cả đời này cậu đừng mơ tìm thấy. Cậu muốn lập công? Cho dù cậu quay về, kết cục của cậu cũng sẽ chẳng khác gì tôi!” Mạnh Việt nói với vẻ hả hê.
“Bớt lời thừa đi, mau chuẩn bị trực thăng cho tôi. Đến ba giờ chiều tôi muốn thấy nó. Đừng theo tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo với cô ta đâu.”
"Vậy có lời nào muốn nhắn nhủ anh không?"
"Chuẩn bị trực thăng cho hắn ta." Phó Thiếu Đình ra lệnh.
“Mạnh Việt à? Chỉ cần tôi c·h·ế·t, các người cả đời cũng đừng hòng tìm thấy anh ta. Đừng phí lời nữa, mau để cậu ta tới làm con tin của tôi!” Hắn kiên quyết yêu cầu Tô Hòa đổi người. Dù gì thì nếu muốn chạy trốn, hắn tự biết một cô gái không thể bì được với một thanh niên về sức bền.
Đường Tiểu Thiên thở hổn hển chạy đến, nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, cũng rất bất ngờ, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"
"Hai người đang nói gì vậy?" Tên "hung thủ" bị lờ đi không khỏi tức giận, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy có người bị kề dao vào cổ mà còn có tâm trạng nói chuyện phiếm.
“Chúng ta sống ở nước ngoài không tốt sao? Anh cứ khăng khăng đòi về! Về thì thôi, lại còn mang cả những thứ anh nghiên cứu được về nữa. Anh đúng là muốn c·h·ế·t, nhưng tôi không muốn c·h·ế·t theo anh!" Hắn ta tức giận gào lên.
Cô chỉ là một cô gái nhỏ, vậy mà tên kia lại cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Sao lại phải đổi?” Tô Tiểu Lạc nhíu mày, cảm thấy chẳng thú vị gì. Cô đang định ra tay khống chế hắn thì Phó Thiếu Đình bất ngờ liếc mắt ra hiệu cho cô, rồi lạnh lùng hỏi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.