Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 216: Đại gia muốn nhận con gái
Tô Vãn lấy cớ bị bệnh không đi học, cứ ru rú trong phòng không chịu ra ngoài. Trình Nhã bảo đưa cô ta đi bệnh viện khám, cô ta cũng không muốn. Bà ấy đành để cô ta ở nhà nghỉ ngơi, định bụng đến chiều xem sao, nếu không đỡ thì sẽ đưa đi bệnh viện.
Tôn Đằng Phi cứng họng, quay sang mách với Tô Tiểu Lạc: "Sư phụ, cô xem cậu ấy kìa."
"Ôn Dữ?" Cô gái bị tình nghi quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Dữ liền nhíu mày. "Sao anh ta lại ở đây?"
Mèo mập "meo" một tiếng, rồi chạy về phía Hứa Mạnh Lương.
"Sư phụ, người chẳng tò mò chút nào sao?"
Trịnh Thư Ý trừng mắt nhìn anh ta: "Tiếc thật, cậu không phải con gái, nếu không cậu cũng có thể thử vận may."
"Meo!" Mèo mập còn chưa kịp ngăn cản, Hứa Mạnh Lương đã bị một chiếc xe lao tới đâm trúng, "rắc" một tiếng, cái chân chắc là gãy rồi.
"Tôi còn chưa ăn sáng, vừa đói vừa lạnh!" Hứa Mạnh Lương cau mày nói.
Chẳng mấy chốc, lại có một chiếc xe chạy đến. Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, có hai người bước xuống, không nói không rằng đưa Hứa Mạnh Lương đến bệnh viện.
Buổi trưa, trường trung học Dương Hoa bỗng trở nên náo nhiệt. Mọi người đều truyền tai nhau rằng có một phú thương giàu có sắp đến nhận con gái ruột.
"Mà trường mình có ai là trẻ mồ côi không nhỉ?"
Sau khi Ôn Dữ làm xong việc này, anh ấy vừa bước vào phòng thì có người chào hỏi: "Đội trưởng Ôn!"
"Không biết sợi dây đỏ đó trông như thế nào, nếu không chúng ta cũng có thể tết một cái." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Tiểu Lạc bĩu môi: "Tôi có một loại pháp thuật có thể biến nam thành nữ, hay là để tôi giúp cậu nhé?"
Tên xấu xa như vậy, không dạy dỗ gã một trận thì sao được?
Còn những nữ sinh đang đứng bên ngoài thi nhau bàn tán: "Vị phú thương kia nói, con gái ông ta đeo một sợi dây đỏ trên cổ tay, là truyền thống của địa phương họ."
Tôn Đằng Phi nhìn sang Trịnh Thư Ý đang ngồi im lặng bên cạnh: "Chẳng lẽ cậu cũng không đi xem sao?"
Hứa Mạnh Lương nghẹn hồi lâu, lăn lộn trên đất mấy vòng, cuối cùng ngất lịm đi.
Chương 216: Đại gia muốn nhận con gái (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"C·h·ế·t rồi, cô nhóc chỉ bảo mình dằn mặt thôi, chứ có bảo mình hại c·h·ế·t gã ta đâu."
"Chuyện gì vậy?" Ôn Dữ hỏi.
Tài xế vội vàng bước xuống xe, nhìn xung quanh không thấy ai, lại thấy Hứa Mạnh Lương đã ngất xỉu, hắn ta vội vàng lái xe bỏ đi.
Mèo mập "meo" một tiếng: "Quả nhiên là ta ra tay! Uống nước lã cũng bị mắc nghẹn."
Hứa Mạnh Lương phải đợi hơn một tiếng đồng hồ mới được người dân trên phố phát hiện và cứu lên, lúc đó gã đã lạnh run cầm cập, vừa lên đã mắng xối xả: "Các người làm ăn kiểu gì vậy? Nắp cống bị mất cũng không phát hiện kịp thời, lỡ tôi có mệnh hệ gì thì các người đền nổi sao?"
"Xin lỗi đồng chí! Chúng tôi cũng không biết nắp cống bị ai lấy mất! Thực sự xin lỗi!" Cán bộ khu phố thấy Hứa Mạnh Lương không phải người dễ chọc, đành phải xin lỗi.
Mẹ kiếp!
"Con gái của vị phú thương đó là ai."
"Tò mò cái gì?"
"Cứ giao cho ta." Mèo mập đã yên phận từ lâu, không có sự cho phép của Tô Tiểu Lạc, nó không được phép tùy tiện ảnh hưởng đến người khác.
Tôn Đằng Phi vội vàng xua tay: "Sư phụ, sao cô lại biết loại pháp thuật tà môn này? Tôi không cần, cô cứ giữ lại cho người cần dùng đi!"
Từ khu phố đi ra, Hứa Mạnh Lương đã thay một bộ quần áo mới, tay còn cầm mấy cái bánh bao. Khu phố bảo mời gã ăn cơm mà chỉ cho có thế này.
Hứa Mạnh Lương đã mai phục ở đây hơn một tiếng đồng hồ, chân tay lạnh cóng. Gã vốn định đợi Tô Vãn xuất hiện rồi bắt nó mời mình ăn sáng, giờ thì hỏng bét cả rồi.
Tô Tiểu Lạc đeo cặp sách, vừa đến cổng đại viện đã thấy Hứa Mạnh Lương đang đứng chờ từ sớm. Gã ta đội mũ đeo khẩu trang, đôi mắt cứ đảo qua đảo lại nhìn những cô gái nhỏ ra vào.
Cảnh sát nhận lệnh xong liền cử người đi điều tra.
"Haha, nếu bố mẹ cậu biết được, chắc chắn sẽ rất buồn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đây là đội trưởng Ôn của chúng tôi!" Cảnh sát trả lời.
Sư phụ từng kể lại với Tô Tiểu Lạc, lúc bà ấy vớt cô từ dưới sông lên, cô đã gần c·h·ế·t rồi, nói cách khác là Hứa Mạnh Lương suýt chút nữa đã g**t ch*t cô.
Lúc đó không có nhân chứng, lời nói suông không có bằng chứng, ai cũng không có cách nào chứng minh mình vô tội. Chủ xe đành phải bị đưa đến đồn cảnh sát.
Tô Tiểu Lạc chỉ cười mà không nói gì.
Ôn Dữ dừng bước nhưng cũng không nán lại, xoay người đi vào văn phòng.
Hứa Mạnh Lương bị gãy xương nhiều chỗ, cần một khoản tiền viện phí lớn, gã lập tức khăng khăng rằng chính hai người này đã đâm vào mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Đình nhíu mày, Tô Vãn là trẻ mồ côi, chẳng lẽ vị phú thương này là bố mẹ của cậu ấy? Không được, lát nữa tan học nhất định phải đi hỏi cậu ấy cho rõ ràng.
Người người qua lại, học sinh cũng đã đến trường hết. Giờ này mà nó vẫn chưa xuất hiện chắc chắn là cố tình tránh mặt.
Nhưng dù sao cũng moi được năm đồng, tiền sinh hoạt mấy ngày tới coi như ổn rồi.
Hứa Mạnh Lương vừa đi vừa ngó nghiêng xem xung quanh có gì ăn, chẳng hề để ý đến nắp cống phía trước đã bị mất. Một bước đạp vào khoảng không, "á" một tiếng gã lập tức rơi thẳng xuống cống.
"Đồ con gái vô lương tâm." Hứa Mạnh Lương lại chửi rủa một câu, thực sự không đợi được nữa, gã quyết định đi ăn chút gì đó trước, không tin là nó có thể ở lì trong nhà cả ngày.
Gã cắn một miếng bánh bao, đột nhiên nghẹn lại không thở được, gã vỗ mạnh vào ngực, khuôn mặt đỏ bừng. Cảm giác ngạt thở khiến gã khó chịu ngã lăn ra đất, hai chân đạp loạn xạ.
"Con nhỏ c·h·ế·t tiệt này chắc chắn là đang trốn tránh mình."
"Hai người này nói rằng khi họ lái xe qua thì thấy một người nằm bên đường, vì vậy họ đã đưa người đó đến bệnh viện. Bây giờ người đó tỉnh lại, một mực khẳng định là họ đâm." Cảnh sát báo cáo.
Mèo mập giơ chân đạp lên bụng Hứa Mạnh Lương, "gã "oẹ" một tiếng nôn miếng bánh bao ra. Sau đó nằm sấp trên mặt đất thở hổn hển và ho sặc sụa.
*****
Mèo mập "meo" một tiếng: "Đúng là ác giả ác báo."
Tô Tiểu Lạc huýt sáo một tiếng, mèo mập Ôn Thần liền hiện ra, cô dặn dò: "Nhìn chằm chằm gã cho kỹ, hôm nay ít nhất phải đánh rụng mấy cái răng của gã."
Hôm nay đúng là gặp ma rồi!
"Chúng tôi sẽ đền cho đồng chí một bộ quần áo mới, rồi mời đồng chí một bữa cơm." Cán bộ khu phố cũng sợ sinh thêm chuyện, đành chiều theo ý gã.
Hứa Mạnh Lương chính là nạn nhân đầu tiên của nó.
"Sao dạo này nhiều người thất lạc thế nhỉ?" Tôn Đằng Phi cảm thán, "Nhưng mà thất lạc rồi lại được đoàn tụ cũng là chuyện may mắn."
"Ừm." Ôn Dữ đáp lại một tiếng, "Cậu đi kiểm tra xem trên xe có dấu vết va chạm không, rồi cử người đến hiện trường điều tra, xem có nhân chứng nào không."
"Không tò mò." Tô Tiểu Lạc buông sách xuống, nói, "Sư phụ đã từng nói với cậu rồi, giữa người với người có duyên phận. Có duyên phận không cầu mà được, nhưng cũng có duyên phận không thể trốn tránh." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Mạnh Lương đứng dậy, loạng choạng vài bước đi về phía bên kia đường.
Mèo mập giơ vuốt lên, khoái chí cười ra tiếng. Làm cho người khác gặp xui xẻo mới đúng là bản chất của nó! Đã ghê!
Trịnh Thư Ý theo bản năng sờ vào sợi dây đỏ đang đeo trên cổ tay, lặng lẽ tháo ra ném ra ngoài cửa sổ.
Mèo mập bất đắc dĩ nghĩ: Chuyện này không liên quan đến ta nhé!
Tô Tiểu Lạc đang chăm chú học tiếng Anh, không rảnh để ý đến những chuyện này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.