Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 201: Cô ấy đến rồi?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 201: Cô ấy đến rồi?


Con soi sẽ không cúi cái đầu cao quý của mình, khuất phục trước cô nhóc này.

"Khụ, lát nữa mà còn xảy ra tuyết lở, ta sẽ chôn ngọc cổ xuống dưới này!" Tô Tiểu Lạc hung dữ đe dọa.

Trong túi không gian của anh có mấy đoạn ống, anh tạo một lỗ thông lên mặt đất để lấy không khí, nhưng muốn tiếp tục đào tuyết ra ngoài là điều không thể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Anh Ba, anh cũng xuống núi đi." Tô Tiểu Lạc nói, "Chị dâu Hai, chị đã chụp ảnh rồi thì theo anh Hai về đi."

"Đùa à, ta đường đường là sói thần, ngươi bảo ta làm chuyện mất mặt như vậy?"

Tô Nam tập trung tinh thần, bước nhanh hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong màn đêm tuyết phủ trắng trời, việc nhìn rõ đường đi đã là vô cùng khó khăn, trong lòng Tô Nam có chút hối hận vì đã đưa họ lên núi vào ban đêm: "Nếu không được thì chúng ta tìm một chỗ đào hang tuyết, trú qua đêm nay rồi hãy đi tiếp."

"Tin tưởng em chứ?" Tô Tiểu Lạc nhìn họ với ánh mắt nghiêm túc.

"Ừm, hình như là vậy." Phó Thiếu Đình mở mắt ra lắng nghe một lúc, mấy ngày nay bị kẹt ở dưới, mấy ngày trước họ đã đào đến đây, nhưng cũng chỉ đào đến đây là không thể tiến thêm được nữa.

"Đây là tin tức nội bộ của em, anh còn muốn biết từ đâu nữa?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Lạc đầy vẻ nghiêm trọng.

Con sói xoắn xuýt, con sói quằn quại, con sói im lặng.

Được rồi! Nó rút lại lời vừa nói! Cô nhóc này coi nó là c·h·ó để sai bảo sao?

"Cái gì? Không được!" Người kia lập tức kích động, "Chúng tôi không thể bỏ rơi bất cứ một đồng đội nào!"

"Cút!" Tô Nam vung tay đập vào cánh tay cậu ta, "Đi gọi tất cả anh em dậy, thu dọn đồ đạc rồi xuống núi hết đi."

"Nghe tôi." Tô Nam nghiêm mặt nói, "Phục tùng mệnh lệnh!"

"Có một chút, ta dường như cảm nhận được sức mạnh của trận pháp." Con sói nhìn xung quanh, nhưng không biết trận pháp đó ở đâu.

Chẳng lẽ là... cô ấy đến rồi?

Nghiêm Chỉ bị lạnh đến run cầm cập, cuối cùng phải xuống ngựa, tự mình đi bộ cho ấm người. Tô Đông lặng lẽ nắm tay cô ta, dìu cô ta đi về phía trước.

"Cái gì? Tuyết lở lần hai?" Tô Nam kinh ngạc, anh ấy lo lắng hỏi: "Sao không nghe thấy thông tin gì cả? Đã xảy ra một lần rồi, còn có thể xảy ra lần thứ hai sao?"

Tô Tiểu Lạc bước tới ôm lấy Nghiêm Chỉ, ngăn cản cô ta nói tiếp: "Chị dâu ngốc nghếch, đừng nói những lời xui xẻo! Ngoan ngoãn xuống núi, chờ em đưa anh Tư và Thiếu Đình xuống."

"Được, mười con." Tô Tiểu Lạc thoải mái đồng ý, con sói cũng bị nhiễm hơi thở cuộc sống phàm trần, học được cách mặc cả rồi.

"Thế là xong?" Con sói từng nếm mùi đau khổ của trận pháp, năm đó không biết làm sao nó bị ai đó nhốt trong trận pháp, cũng không biết mình đã ở trong đó bao lâu. Nó đã mất đi phần lớn ký ức, không biết mình đang đợi ai, cũng chẳng biết sau này nên đi về đâu. May mắn gặp được Tiểu Lạc, đi theo cô ấy có đùi gà ăn, cũng coi như không tệ!

Chương 201: Cô ấy đến rồi?

Tô Nam nửa tin nửa ngờ nhưng không dám lơ là. Tô Tây và Thiếu Đình là anh em của anh ấy, nhưng những chiến sĩ trên núi cũng là anh em. Cho dù phải từ bỏ việc cứu hộ, anh ấy cũng không muốn nhìn thấy họ gặp nạn.

"Cái gì?" Tô Đông không yên tâm để cô ở lại một mình, vội vàng nói: "Không được, em đi cùng bọn anh."

Tô Tiểu Lạc hơi đói, cô lấy từ trong túi không gian ra một quả trứng gà bóc vỏ ăn. Hai móng vuốt của con sói lạnh cóng, ai oán nhìn Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc bĩu môi, lấy từ trong túi không gian ra một cái đùi gà ném cho nó.

Con sói lập tức vung vẩy móng vuốt, hì hục cào tuyết.

"Thiếu Đình, sao tôi nghe thấy tiếng động trên đó?"

"Về nhà sẽ mua cho ngươi một con gà quay, không, năm con!" Tô Tiểu Lạc giơ năm ngón tay lên, chỗ này tuyết đã bị nén chặt, dựa vào năng lực của cô thì không biết phải đào đến bao giờ. "Nhanh lên, cơ hội không đến hai lần, bỏ lỡ rồi thì không còn nữa đâu!"

Nhưng con sói lại hơi nhíu mày, Tô Tiểu Lạc đồng ý nhanh như vậy khiến nó cảm thấy mình bị thiệt, nó điên cuồng thử thách giới hạn của cái c·h·ế·t: "Cả tháng đều phải ăn đùi gà."

"Sói, đưa ta đến đó." Tô Tiểu Lạc nói xong, lập tức leo lên lưng con sói. Con sói làm theo lời cô chạy xuống sườn núi. Đây chính là nơi xảy ra vụ sập tuyết hôm trước, hai người họ trượt xuống theo độ dốc của sườn núi, dừng lại tại một chỗ.

Tô Tiểu Lạc cười bất đắc dĩ, vẫy tay với họ: "Đi nhanh đi!"

"Tin!" Nghiêm Chỉ cao giọng nói, "Tiểu Cửu, anh chị tin em là một chuyện, nhưng anh chị không thể để em ở lại một mình. Em là người thân của chúng ta, cho dù có c·h·ế·t..."

"Xong rồi, ngươi mau cào tuyết đi." Tô Tiểu Lạc thúc giục.

*****

Đi khoảng bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi. Trên núi dựng lều bạt, còn có người đang đào tuyết.

Con sói vui vẻ há miệng, một ngụm nuốt chửng. Cô nhóc này vẫn là cô nhóc tốt!

Trời dần sáng, tuyết cũng như đã hẹn trước mà ngừng rơi. Nghiêm Chỉ vừa khóc vừa chụp lại mọi thứ ở đây bằng máy ảnh, cuối cùng cô ta cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn lại: "Tô Tiểu Lạc, nếu em không về, cả đời này chị sẽ không tha thứ cho em đâu!"

Một lát sau nó giơ hai móng vuốt lên, yếu ớt nói: "Ít nhất mười con."

Chỉ là cào tuyết thôi mà, nó nhất định làm được! Nhận thầu hết! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phải thừa nhận là cô em gái này của anh ấy cũng có chút bản lĩnh.

Đến hiện trường, Tô Tiểu Lạc lại cảm nhận được sự bất an mãnh liệt. Nơi này đã bị người ta động tay động chân, số mệnh của Tô Tây đã bị thay đổi.

Tô Tiểu Lạc thỉnh thoảng dừng lại, bấm đốt ngón tay tính toán, rồi lại điều chỉnh phương hướng.

"Tô Nam, sao anh lại quay lại đây? Không phải đã bảo anh ở dưới chân núi nghỉ ngơi cho khỏe sao?" Một chiến sĩ đi tới hỏi, "Hay là anh không tin tưởng anh em chúng tôi?"

Tô Tiểu Lạc nhắm mắt lại, phóng thần thức ra ngoài tìm kiếm một lượt, cuối cùng mở mắt, nhìn về một nơi trên sườn núi tuyết.

May mắn là bây giờ không có ai nhìn thấy.

Lá bùa vàng được dán lên người, điều kỳ lạ là dù ngoài kia gió tuyết cuồn cuộn, nó vẫn bám chặt vào người Tô Nam, không hề có dấu hiệu rơi ra.

"Cào tuyết?" Con sói nhíu mày.

"Không được, muộn thêm chút nữa sẽ xảy ra trận tuyết lở thứ hai, những chiến sĩ trên đó sẽ gặp nguy hiểm." Tô Tiểu Lạc nói với giọng nặng nề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đừng, ta đào ngay đây, đào ngay bây giờ được chưa?" Con sói tỏ vẻ yếu thế, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nó đường đường là sói thần vậy mà phải nghe lời một cô nhóc, chuyện này mà truyền ra ngoài... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Tiểu Lạc chắp hai tay lại, miệng lẩm bẩm: "Cấp cấp như luật lệnh, phá!"

"Chính là chỗ này!" Tô Tiểu Lạc khẳng định, "Nhưng nơi này đã bị người ta bày trận pháp, cho nên Thiếu Đình và anh Tư căn bản không ra được.

Đây là tình huống chưa từng có, trên núi vẫn còn các chiến sĩ tham gia cứu hộ, nếu Tiểu Lạc nói đúng, hậu quả thật khó lường.

Dưới lớp tuyết dày, Phó Thiếu Đình và Tô Tây đang nhắm mắt dưỡng thần, sau nhiều ngày bị mắc kẹt, trạng thái của hai người khá nhếch nhác, râu ria xồm xoàm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 201: Cô ấy đến rồi?