Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 182: Không nghe lời sư phụ, rước họa vào thân
"Vậy, để tôi xin ý kiến cấp trên đã." Ôn Dữ không dám tự ý quyết định, dù sao anh ta cũng không có thẩm quyền đó.
"Được, tôi biết rồi." Trưởng thôn thở dài, thời buổi loạn lạc này, có tiền cũng không dám lộ ra, kẻo rước họa vào thân!
"Tôi biết rồi, cậu cử người lục soát kỹ trong phòng xem có manh mối gì hữu ích không." Ôn Dữ ra lệnh.
Nghiêm Chỉ đến trước hai thi thể, cố nén cảm giác khó chịu để chụp ảnh. Cô ta liếc nhìn vào trong hầm, mùi hôi thối xộc lên khiến cô ta buồn nôn.
"Bảy, bảy tuổi đã g·i·ế·t người?" Tôn Đằng Phi sởn gai ốc. "Sư phụ, sau này mình phải tránh xa cô gái đó ra nhé!"
"Tất nhiên!" Tô Tiểu Lạc gật đầu, rồi nói đỡ lời cho Ôn Dữ: "Nhưng Ôn Dữ nói cũng đúng, bây giờ chưa phải lúc đưa tin. Hay là chị đợi vụ án kết thúc rồi hãy đưa tin?"
Ôn Dữ hỏi Tô Tiểu Lạc: "Đồ đề của cô đâu?"
Tôn Đằng Phi giơ ngón tay cái lên, không tiếc lời khen ngợi: "Sư phụ thật là lợi hại!"
"Thôi được!" Ôn Dữ nể mặt Tô Tiểu Lạc mới đồng ý.
C·h·ó nghiệp vụ sủa inh ỏi trước cửa hầm, Tiểu Đường báo cáo với Ôn Dữ: "Vì thời gian quá lâu, những thứ có thể chứng minh thân phận của họ đều đã mục nát, không còn manh mối gì."
Ôn Dữ lắc đầu cười. Cô gái này đúng là....
Vì vậy Ôn Dữ đành phải nhờ đến Tô Tiểu Lạc.
Nghiêm Chỉ là phóng viên báo chí nghe tin cũng chạy đến. Cô ta bị cảnh sát chặn lại bên ngoài, không thể đến gần hiện trường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trịnh Thư Ý lạnh lùng liếc Tô Tiểu Lạc một cái, cảnh cáo: "Cậu đừng bám theo tôi, cậu sẽ gặp xui xẻo đấy."
Chương 182: Không nghe lời sư phụ, rước họa vào thân
Trong hầm ngập nước bẩn. Giày của mọi người đều dính đầy bùn đất. Thực ra, những vụ án như thế này cảnh sát gặp không ít. Không tìm thấy danh tính, cũng chẳng có ai báo án, cuối cùng đều đi vào ngõ cụt.
Tô Tiểu Lạc chỉ vào bóng người đang nôn ọe ở đằng xa: "Cậu ta đang rửa ruột đấy, đừng động vào cậu ta. Tôi cố tình cho cậu ta biết hậu quả của việc không nghe lời sư phụ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Tiểu Lạc nhìn anh ta, lắc đầu cười.
Móng vuốt của ác linh bị khống chế, giãy giụa vài cái rồi nằm im bất động.
"Hung thủ chắc không phải người trong thôn đâu!" Trưởng thôn cảm thán. " Ngưu gia thôn chúng tôi trước đây rất phồn vinh, nhiều người từ nơi khác đến đây làm ăn. Chỉ vì nạn đói năm đó mà thôn chúng tôi ngày càng nghèo khó. Nếu không phải vì cái ăn, tôi cũng không nghĩ ra ai lại đi g·i·ế·t người cướp của."
"Tùy cậu có tin hay không." Trịnh Thư Ý quay đi, nghĩ thầm: Cứ để cậu ấy tự mình trải nghiệm, rồi sẽ giống những người khác mà tự động tránh xa thôi.
Ôn Dữ tiến lại gần: "Chị dâu Hai, sao chị lại đến đây?"
Ôn Dữ nhìn ông ta: "Trưởng thôn, nguyên nhân cái c·h·ế·t của hai người này vẫn chưa được điều tra rõ ràng, chưa chắc đã là do bị cướp của g·i·ế·t người. Ông đừng vội lan truyền chuyện này ra ngoài, tránh gây hoang mang."
"Tôi có mang theo bánh mì, hai người ăn tạm lót dạ nhé." Ôn Dữ nói.
Tô Tiểu Lạc thản nhiên lấy sách giáo khoa ra. Đúng lúc này, một con ác linh vươn tay ra túm chặt lấy ghế của cô. Nhanh như chớp, Tô Tiểu Lạc giơ chân dẫm mạnh xuống.
"Họ hàng giàu có? Họ có nói người họ hàng đó sống ở đâu không?" Ôn Dữ hỏi.
Tô Tiểu Lạc cười hắc hắc: "Không sợ, có tôi ở đây rồi, cậu sẽ không sao đâu."
"Đồ đệ ngốc, còn không mau mở cửa lên xe đi!" Tô Tiểu Lạc ghét bỏ nói.
"Không hề." Tôn Đằng Phi lắc đầu nguầy nguậy.
"Không cần đâu anh, tôi không đói." Tô Tiểu Lạc xua tay.
Ôn Dữ hơi khó xử: "E là không được! Vụ án này rất khó điều tra, nếu đưa tin ra ngoài sợ gây hoang mang dư luận."
Bốn mươi phút sau, họ đến Ngưu gia thôn. Cửa hầm chỉ rộng khoảng 1 mét, cách mặt đất 3-4 mét. Muốn xuống hầm phải dùng thang.
"Tiểu Lạc, Tiểu Lạc!" Nghiêm Chỉ gọi với sang. Tô Tiểu Lạc muốn giả vờ không thấy cũng không được, đành đi tới nói: "Chúng tôi quen nhau."
Trưởng thôn thở dài nói: "Chắc là vợ chồng nhà Ngưu Bảo Thuận. Hai người họ có một người họ hàng giàu có. Lúc đó, chúng tôi nghèo đến mức phải ăn vỏ cây, nhà họ thi thoảng lại được ăn thịt. Chúng tôi cứ tưởng họ đến chỗ người họ hàng kia sinh sống, ai ngờ đâu lại c·h·ế·t ở đây." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cậu không thấy thú vị à?" Tô Tiểu Lạc cười bí hiểm.
"Tôi nghe tin ở đây có vụ án mạng, tiện đường ghé qua xem. Tôi có thể chụp vài bức ảnh không?" Nghiêm Chỉ hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngôi nhà hoang đó đã lâu không có người ở. Lần này phát hiện ra thi thể cũng là do một con c·h·ó trong thôn rơi xuống hầm, chủ của nó mới phát hiện ra.
Danh tính hai nạn nhân vẫn chưa được xác định. Trong thôn cũng không có ai mất tích.
"Vậy cho tôi chụp vài tấm ảnh được không? Tôi đảm bảo không để lộ ra ngoài." Nghiêm Chỉ cười nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Dù sao chị ta cũng là mẹ của Tử Thành!
"Cũng không loại trừ khả năng đó." Ôn Dữ ghi chép lại.
"Vậy bây giờ có thể công bố hung thủ là ai chưa?"
"Chính chủ còn chưa xuất hiện, chưa thể công bố đáp án." Tô Tiểu Lạc làm ra vẻ bí ẩn.
"Có tôi ở đây, không có vụ án nào không phá được." Tô Tiểu Lạc quả quyết. "Nhưng đúng là vụ này khá nghiêm trọng, nếu chị đưa tin, chắc chắn sẽ nổi tiếng."
Giữa trưa, Tôn Đằng Phi tò mò hỏi: "Sư phụ, nếu sư phụ biết cô gái đó không phải người tốt, sao còn cố tình tiếp cận cô ta? Sư phụ quen người ở cục cảnh sát mà, hay là mình báo cảnh sát đi!"
Cảnh sát đã đưa hai thi thể lên. Xương cốt đã bạc trắng.
"Ôn Dữ, đưa tin vụ án ra ngoài là để nâng cao ý thức an toàn cho người dân." Nghiêm Chỉ nói lý lẽ, "Như vậy không chỉ cho mọi người thấy năng lực phá án của cảnh sát, mà còn răn đe những kẻ có ý định phạm tội. Tôi thấy việc này rất có ý nghĩa."
"Báo cảnh sát làm gì? Cô ta g·i·ế·t người khi mới bảy tuổi." Tô Tiểu Lạc cười nói.
Ôn Dữ liếc nhìn Tô Tiểu Lạc với vẻ khó xử. Bình thường những vụ án này đều phải giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài.
"Được rồi, hôm nay tôi cho cậu mở mang tầm mắt." Tô Tiểu Lạc kéo Tôn Đằng Phi ra ven đường đứng đợi. Một lát sau, Ôn Dữ lái xe cảnh sát đến, anh ta hạ cửa kính xuống, sắc mặt nghiêm trọng: "Tiểu Lạc, tôi cần cô giúp đỡ."
"Sư phụ, vậy tôi ăn trước một chút nhé, tôi hơi đói." Tôn Đằng Phi không khách sáo, lấy bánh mì ra ăn.
"Thật không?" Nghiêm Chỉ hứng thú.
"Không." Trưởng thôn lắc đầu. "Liệu có phải vì nhà họ có tiền nên mới bị người ta hãm hại không?"
Những con ác linh còn lại thấy vậy cũng nhận ra Tô Tiểu Lạc không phải người dễ chọc, không dám đến gần nữa.
Suốt buổi học, Tô Tiểu Lạc không gặp phải bất kỳ sự cố nào. Đến khi tan học, Trịnh Thư Ý cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Trước đây những người đến gần cô ấy, chưa đầy mười phút sẽ gặp phải chuyện không may. Thế mà Tô Tiểu Lạc vẫn bình an vô sự. Trịnh Thư Ý không khỏi nhíu mày.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.