Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 172: Đủ mười tám tuổi chưa?
Người phụ nữ lớn tuổi kia đã đỡ cho anh ấy một nhát dao, máu chảy lênh láng, đang thoi thóp thở: "Đừng cứu tôi!" Người phụ nữ kháng cự, "Là tôi tự muốn c·h·ế·t."
Phó Thiếu Đình quay người bê một cái ghế cho Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc nhìn hai người họ, tất cả đều đứng mà mình cô ngồi thì ngại quá!
Giọng bà ấy càng lúc càng nhỏ, Đường Tiểu Thiên áy náy không biết làm sao, khi nhìn thấy Tô Tiểu Lạc liền vẫy tay gọi cô: "Nhóc con mau lại đây, mau cứu bà ấy!"
Tô Tiểu Lạc không nhịn được giơ ngón tay cái với Trương Quốc Bang, cái kiểu bênh vực này giống hệt Tô Chính Quốc. Trương Quốc Bang cười ha hả nói: "Cô bé, cháu ra ngoài đợi một lát." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng cũng biết nghĩ rồi.
"Không cần không cần, cháu đứng cũng được ạ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Tiểu Lạc bất đắc dĩ thở dài: "Cách nhìn của người khác quan trọng đến vậy sao? Để tôi giúp bà ấy hoàn thành tâm nguyện này, thay vì để người khác nhìn, chi bằng bà ấy tự mình đi xem."
"Mặc kệ cô ta, mọi người nhìn người này xem." Đường Tiểu Thiên hoảng hốt, anh ấy nhìn quanh rồi hỏi, "Nhóc con đâu rồi?"
*****
Lần này khi nghe tin Phó Thiếu Đình dẫn theo một cô gái đi làm nhiệm vụ, trong lòng ông còn thấy mừng cho thằng nhóc này.
Vị sư nương này quả nhiên là người của bộ phận tình báo, tin tức thật là nhanh nhạy.
"Đủ rồi ạ, còn một tháng nữa là sinh nhật cháu, cháu mười chín tuổi rồi." Tô Tiểu Lạc bẻ ngón tay tính toán, đến lúc đó ông nội và anh Sáu chắc chắn sẽ tặng quà cho cô. Nhưng mà anh Sáu đã có chị Phó Nhiễm rồi, còn nhớ đến cô hay không thì cô không biết nữa.
"Tư lệnh, ngài đây là quá..." Đỗ Tiêu tức đến nổ phổi.
"Đường Tiểu Thiên, bình tĩnh lại." Phó Thiếu Đình quát lớn.
Chỉ là, hai người họ cách nhau bao nhiêu tuổi nhỉ?
"Sao dì lại làm vậy? Chúng tôi đến cứu dì rồi! Sau này rời khỏi đây, dì có thể sống những ngày tháng tốt đẹp." Đường Tiểu Thiên nhíu mày, không thể hiểu nổi.
Dù sao anh Sáu cũng là người trọng sắc khinh em mà.
"Chờ chúng tôi trở về, dì sẽ được gặp cậu ấy." Đường Tiểu Thiên an ủi.
Đỗ Tiêu làm sao là đối thủ của Phó Thiếu Đình, anh ta bực bội bỏ đi.
Phó Thiếu Đình ôm trán thở dài.
Nhưng mà anh có vốn liếng để ngạo mạn mà!
"Vậy cháu đủ mười tám chưa?" Trương Quốc Bang nhíu mày.
Một năm gì cơ? Tô Tiểu Lạc nghi hoặc nhìn Phó Thiếu Đình, sao vị tư lệnh này trông có vẻ không được thông minh cho lắm?
Tô Tiểu Lạc vừa đóng cửa lại, bên trong liền vang lên tiếng gầm rú như sư tử của Trương Quốc Bang.
Đường Tiểu Thiên bình tĩnh lại, quay đầu nhìn người phụ nữ nằm trên đất đã tắt thở từ lâu.
Tô Tiểu Lạc liếc nhìn Phó Thiếu Đình, anh vẫn giữ vẻ mặt ngạo nghễ đó. Xem ra, chắc là không có vấn đề gì lớn. Bây giờ cô đi, cũng không tính là vô tình vô nghĩa nhỉ!
Cô lấy ra một lá bùa màu vàng, thu hồn phách của người phụ nữ vào trong.
"Xin cậu hãy thay tôi đến thăm nó, chỉ cần nó sống tốt, tôi cũng không còn gì hối tiếc."
"Cậu rất giống con trai tôi." Người phụ nữ đưa tay sờ lên mặt anh ấy, "Tôi đã lâu không gặp nó, cũng không biết nó sống có tốt không."
Phó Thiếu Đình chắn Tô Tiểu Lạc phía sau, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Đỗ Tiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Tiểu Lạc đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang nằm dưới đất: "Số mệnh của bà ấy đã tận rồi."
"Còn không mau bê ghế cho cô bé ngồi?" Trương Quốc Bang trừng mắt nhìn Phó Thiếu Đình.
Ngay cả Đỗ Tiêu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta vội vàng nói: "Tư lệnh, Phó thiếu tướng tự ý dẫn em gái đi làm nhiệm vụ, vi phạm quân quy."
Chương 172: Đủ mười tám tuổi chưa?
"Cậu nghĩ gì vậy, chẳng lẽ cậu không biết làm nhiệm vụ rất nguy hiểm sao? Nếu cô bé này xảy ra chuyện gì, cậu bảo căn cứ chúng ta ăn nói thế nào với gia đình người ta?" Trương Quốc Bang gầm lên.
Đường Tiểu Thiên không thể chấp nhận, đều tại anh ấy sơ suất mới để kẻ địch thừa cơ. Anh ấy lao đến túm lấy cổ tay Tô Tiểu Lạc, lo lắng nói: "Không, cô cứu bà ấy đi!"
"Chưa ạ." Tô Tiểu Lạc thành thật trả lời.
"Anh biết cái quái gì!" Đường Tiểu Thiên không nhịn được nữa, "Anh biết cô ấy là ai không?"
Đỗ Tiêu cười lạnh: "Ồ, bắt đầu giở trò thân phận rồi. Nhiều người biết anh dẫn theo em gái như vậy, anh còn gì để nói? Tôi xem anh giải thích với thượng tướng thế nào đây?"
"Thôi được, không có lần sau." Trương Quốc Bang cũng hết cách với anh, "Tôi cũng biết tâm trạng của cậu, tìm được người yêu không dễ dàng gì. Nhưng sao cậu lại tìm một người nhỏ tuổi như vậy, muốn kết hôn còn phải hơn một năm nữa. Tôi và sư nương cậu chờ uống rượu mừng của cậu, đợi đến tóc bạc cả rồi."
"Chuyện này con sẽ xử lý." Phó Thiếu Đình nhàn nhạt đáp.
"Trở về thì sao chứ?" Người phụ nữ thở dài, "Nó chắc sắp kết hôn rồi, không thể để người ta biết mẹ nó bị b·ắ·t· ·c·ó·c, bị dày vò bao nhiêu năm. Nếu không vợ nó sẽ nghĩ sao về nó, người khác sẽ nghĩ sao về nó, nó phải sống tiếp thế nào?"
"Ồ?" Đỗ Tiêu thích thú, "Vậy cậu nói xem, cô ấy là ai?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Quân quy gì?" Trương Quốc Bang nhíu mày, "Quy định nào, cậu chỉ ra cho tôi xem? Hơn nữa, lần này Phó Thiếu Đình đi làm nhiệm vụ khẩn cấp, tình huống cấp bách. Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa? Trừ một nữ con tin thương vong, những người còn lại đều bình an vô sự. Ngày nào đó cậu dẫn một đội đi làm cho tôi một nhiệm vụ hoàn hảo như vậy, đừng nói là dẫn theo một đứa em gái, dù có dẫn mười đứa tôi cũng không xử phạt cậu!"
Bầu trời hửng sáng, quân tiếp viện cuối cùng cũng đến. Mọi người gọi trận chiến này là trận chiến hoàn hảo.
"Có."
Đỗ Tiêu nhướng mày, cười nói: "Phó thiếu tướng lần nào cũng khiến người ta kinh ngạc đấy! Nhưng mà, nghe nói Phó thiếu tướng lần này dẫn em gái theo làm nhiệm vụ. Hình như không hợp quy củ lắm thì phải!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tư lệnh Trương Quốc Bang lạnh mặt, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Tô Tiểu Lạc. Cô bé này trông rất xinh xắn, nhưng nhìn tuổi tác vẫn còn nhỏ. Mấy năm nay vợ ông cũng giới thiệu cho Phó Thiếu Đình không ít cô gái, đủ loại hình mẫu, nhưng cậu ấy đều từ chối hết.
"Cô ấy..."
"Anh chỉ là một đại tá, có tư cách gì yêu cầu tôi giải thích?" Phó Thiếu Đình căn bản không coi anh ta ra gì, anh ra lệnh: "Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi."
Tô Tiểu Lạc chớp chớp đôi mắt to, Phó Thiếu Đình lúc nào cũng ngạo mạn như vậy, chắc chắn rất bị người ta ghét.
"Nếu không có..." Đường Tiểu Thiên vừa định nói thì Phó Thiếu Đình kéo lại, cắt ngang lời anh ấy. Đường Tiểu Thiên hừ một tiếng, không nói nữa.
"Cậu không phục?" Trương Quốc Bang hỏi, "Vậy hai người đánh nhau một trận đi."
"Tốt, vậy còn một năm nữa." Trương Quốc Bang thở phào nhẹ nhõm, cũng không tính là muộn.
Tô Tiểu Lạc bị đưa đến Bộ Tư Lệnh.
"Thôi được rồi, đã yêu rồi thì cứ yêu đi, ngày mai dẫn cô bé về nhà tôi một chuyến. Sư nương cậu nghe nói cậu có người yêu, nhất định phải gặp mặt." Trương Quốc Bang chỉ vào anh nói, "Không được từ chối, nếu không sư nương cậu mà tìm đến nhà con gái người ta, tôi không quản được đâu."
"Ừm." Trương Quốc Bang không nhịn được hỏi, "Cô bé, cháu, cháu đủ hai mươi tuổi chưa?"
Người đến chi viện là Đỗ Tiêu, kẻ thù không đội trời chung của Phó Thiếu Đình. Anh ta vuốt tóc ra sau, trông hơi lưu manh, người như vậy mà đi ngoài đường thì chắc chắn không ai nghĩ anh ta là quân nhân.
"Nó ở Tôn gia thôn, tên là Tôn Trí Sâm."
"Phó Thiếu Đình!"
"Tôi thấy Phó thiếu tướng vẫn nên đưa ra một lời giải thích hợp lý, nếu không sau này ai cũng dẫn em gái theo làm nhiệm vụ thì chẳng ra làm sao cả." Đỗ Tiêu truy hỏi không bỏ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.