Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 161: Không phải Phó Nhiễm thì không cưới

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 161: Không phải Phó Nhiễm thì không cưới


Là mẹ ruột của Tô Đông, bà sao có thể không hiểu suy nghĩ của con trai mình? Nếu không phải yêu đến c·h·ế·t đi sống lại, một người đàn ông sao có thể chiều chuộng một người phụ nữ đến như vậy.

Trịnh Bảo Trân hỏi dồn: "Nó nghĩ thông rồi à? Nói thật nhé, với điều kiện của Đông Tử nhà chị, cho dù ly hôn rồi thì tìm một cô sinh viên đại học cũng chẳng thành vấn đề."

*****

Tô Tiểu Lạc lè lưỡi trêu chọc cô ta: "Cô cô cô cái gì mà cô? Tôi có tiêu tiền của cô đâu."

Nghiêm Chỉ không ngờ bà lại nói vậy, vội vàng xua tay: "Không phải đâu ạ, Tô Đông không có lỗi."

Trình Nhã không gật đầu, cũng không phủ nhận, bảo nhân viên bán hàng lấy xuống một chiếc váy len đỏ. Chiếc váy này, bà thấy Tô Tiểu Lạc mặc lên chắc chắn sẽ rất xinh.

Tô Đông im lặng không nói gì. Anh ấy đứng ở sân, châm một điếu thuốc.

Trình Nhã nhất thời vui mừng không biết nói gì, nhận lấy túi thuốc: "Cảm ơn con đã quan tâm đến mẹ."

Họ đều cho rằng Tô Đông và Nghiêm Chỉ nhất định đã làm lành, vợ chồng nào mà chẳng cãi nhau

"Hai đứa, hai đứa con này thật là tùy tiện!" Mẹ Nghiêm cũng tức giận không nhẹ.

Nghiêm Chỉ đưa cho Trình Nhã một cái túi, rồi nói: "Con nghe chị dâu nói dạo này lưng của mẹ hơi đau, đây là cao dán do một ông thầy thuốc Đông y tự bào chế, mẹ xem có hiệu quả không ạ."

Tô Tiểu Lạc nhíu mày nói: "Tôi thấy là cô tự suy diễn ra đấy chứ! Tôi có tiền, tôi muốn tự mua, cô quản được sao?"

Lần này Phó Vân Hải về là để kết hôn, chắc chắn phải sắm sửa ít đồ, cũng nên lo liệu dần đi là vừa.

Tô Tiểu Lạc lên lầu, Tô Vãn tức không chịu được, tức giận nói: "Mẹ, cô ta không cho mẹ may, vừa hay đỡ tốn tiền."

Trên đường về, vừa hay gặp bà mối Vương, bà Vương thấy Trịnh Bảo Trân liền đi tới: "Mẹ Nhiễm Nhiễm, chuyện lần trước tôi nói với chị, chị suy nghĩ thế nào rồi? Người ta là Hoa kiều đấy."

"Trình Nhã, dạo này Đông Tử nhà chị thế nào rồi?"

Mọi người vui vẻ ăn cơm.

"Mua cho Vãn Vãn à?" Trịnh Bảo Trân hỏi, "Màu này không hợp với nó lắm, váy này màu đỏ, Vãn Vãn da không trắng, mặc màu đỏ trông quê mùa lắm."

Ăn cơm xong, Tô Đông bảo Tô Tiểu Lạc đưa các con ra sân chơi.

Trịnh Bảo Trân ngạc nhiên trợn tròn mắt: "chị không mua cho Vãn Vãn, mà mua cho nó?"

Trình Nhã nhìn thấy giấy chứng nhận ly hôn, mắt tối sầm lại, ngồi phịch xuống ghế.

Tô Đông và Nghiêm Chỉ trở về nhà.

Chúng lưu luyến đứng ở cửa, Nghiêm Chỉ ôm chúng vào lòng. Nước mắt lưng tròng, nhưng sau này cô không thể tùy tiện khóc nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trịnh Bảo Trân hỏi: "Không ly hôn nữa à?"

"Một cô gái trẻ mặc màu đen, không đẹp đâu." Trịnh Bảo Trân không đồng ý, bà ta chọn một chiếc màu vàng, "Chiếc này được đấy, màu sắc tươi sáng. Tin tôi đi, cứ lấy chiếc này."

Trình Nhã nhìn chằm chằm vào tấm vải hoa trong tay: "Không được thì thôi vậy, đi mua đồ may sẵn."

"Bố mẹ thật tốt!"

Trình Nhã và Tô Vãn đều ngẩn người, Tô Vãn ấm ức nói: "Cháu không tin cô ta tốt bụng như vậy đâu, ông nội, ông cứ bênh cô ta."

Tranh thủ lúc bọn trẻ không có mặt, Trình Nhã bèn thẳng thắn nói: "Đông Tử, con là đàn ông. Chuyện nhà dù đúng dù sai, con cũng có trách nhiệm. Con xin lỗi Nghiêm Chỉ đi, chuyện này coi như xong."

Nghiêm Chỉ nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tô Đông dưới ánh đèn, những ngón tay khẽ cuộn lại, có chút chua xót nghĩ, sau này không biết ai sẽ được hưởng phúc mà lấy được anh.

"Tử Huyên, mẹ con bình thường bận việc, chúng ta phải hiểu cho mẹ, con biết không?" Tô Đông bế Tô Tử Huyên lên, "Em đi đi, có anh ở đây rồi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Nhã mua một ít vải, định may áo cho mọi người trong nhà. Bà ấy gọi Tô Tiểu Lạc lại, muốn lấy số đo của cô. Tô Tiểu Lạc khẽ cau mày: "Cháu mua đồ may sẵn là được rồi, không cần may cho cháu đâu ạ."

"Màu đen ạ! Màu đen không bao giờ lỗi mốt, mặc lên người cũng rất sang trọng." Nhân viên bán hàng cười nói.

Cuộc hôn nhân này nói buông là buông, muốn níu kéo lại e là không dễ dàng gì.

Sau khi đạt được sự đồng thuận, Tô Đông tiễn nhà họ Nghiêm ra về, hai đứa nhỏ sẽ ở lại nhà họ Tô từ thứ Hai đến thứ Sáu.

"Cũng mua cho Vãn Vãn, nhưng chiếc này chị cũng nói là không hợp với Vãn Vãn rồi." Trình Nhã vội vàng giải thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chuyện may vá quần áo đành gác lại, Trình Nhã hẹn Trịnh Bảo Trân cùng đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa.

Trình Nhã vừa nhìn đã thấy màu đỏ này hợp với Tô Tiểu Lạc, bà nói: "Vậy cô giới thiệu cho tôi một màu khác đi."

Ngày tháng trôi qua êm đềm, thời tiết cũng dần trở lạnh.

Tô Đông nhìn bóng lưng họ rời đi, tim như bị ai đó bóp nghẹt. Anh ấy quay sang nói với Trình Nhã: "Mẹ, chúng ta vào nhà thôi!"

"Ngoan nào, thứ Sáu mẹ sẽ đến đón hai con."

"Haiz, con gái vui là được rồi."

Đã ly hôn rồi, còn nói gì được nữa? Hai ông bà Nghiêm cũng chỉ đành chấp nhận, nhưng họ có một yêu cầu. Chuyện ly hôn tạm thời đừng nói ra ngoài, dù sao trong đại viện người đông miệng lắm, nhỡ bọn trẻ biết được sợ chúng nhất thời không chấp nhận được.

Rời khỏi nhà họ Tô, Nghiêm Chỉ khoác tay bố mẹ, cười nói: "Vẫn còn giận ạ?"

Cũng sợ người khác nói ra nói vào, làm tổn thương bọn trẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Vãn nghe thấy, liền hỏi: "Ý cô là gì? Cô chê mẹ may xấu hả?"

Trình Nhã: "Mua cho Tiểu Lạc đấy, nó mặc chắc chắn đẹp."

Tô Đông lấy giấy chứng nhận ly hôn ra đặt lên bàn, khẽ nói: "Hai người đừng khuyên nữa, chúng con đã ly hôn rồi."

Con bé mắt to, da lại trắng, mặc màu đỏ chắc chắn rất hợp.

Có người đến cầu hôn, đối phương nhìn thấy ảnh của Phó Nhiễm ở đoàn văn công, liền nhờ bà mối đến dạm hỏi. Vẻ mặt cứ như không cưới được Phó Nhiễm thì không chịu vậy.

Dạo này Trịnh Bảo Trân khá rảnh rỗi, Phó Vân Hải đi làm nhiệm vụ chưa về, đoàn văn công của Phó Nhiễm lại xuống nông thôn. Phó Thiếu Đình ít khi về nhà, mà có về cũng chỉ nói được vài câu rồi lại chạy ra ngoài.

"Bố mẹ, con mong hai người tôn trọng quyết định của chúng con." Nghiêm Chỉ nghiêm túc nói.

Tô Chính Quốc buông tờ báo xuống, nói: "Eo con thế kia rồi, còn may vá gì nữa? Nhóc con không cho con may cũng là vì muốn tốt cho con. Mua quần áo cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, cứ mua đồ may sẵn đi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Mẹ ơi, sao mẹ không ở cùng chúng con? Bố mẹ các bạn con đều ở cùng nhau." Tô Tử Huyên tuy còn nhỏ nhưng tâm tư lại nặng hơn Tô Tử Thành. Một câu hỏi khiến Nghiêm Chỉ không biết trả lời ra sao.

Nhất là Ôn Đình vừa mua liền ba bộ quần áo, làm sao cô ta không ghen tị cho được!

"Cô!" Tô Vãn bị nói trúng tim đen, Trình Nhã tự may quần áo đúng là tiết kiệm được kha khá tiền, nhưng kiểu dáng không được đa dạng như đồ may sẵn, cũng không đẹp bằng.

Trình Nhã không lay chuyển được bà ta, đành mua cả hai chiếc. Trịnh Bảo Trân cũng mua một ít vải, định tìm thợ may ở đầu ngõ may mấy chiếc chăn bông.

"Da hơi vàng cũng có thể mặc màu đỏ đậm này mà! Có thể làm sáng da." Nhân viên bán hàng vội vàng lên tiếng.

Trình Nhã lần này cẩn thận hơn, lần trước sau khi bà nói chuyện với Trịnh Bảo Trân, không biết sao lại lan truyền tin đồn Đông Tử nhà bà sắp đi xem mắt. Bà không nói thật: "Cũng tạm, hai vợ chồng nó đều bận rộn."

"Bác gái thật có mắt nhìn, chiếc váy này cửa hàng chúng cháu chỉ nhập về duy nhất một chiếc thôi ạ. Đường may đẹp, chất liệu cũng tốt. Sau này dù có vào đông, khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài cũng rất thời trang." Nhân viên bán hàng cười nói.

Chương 161: Không phải Phó Nhiễm thì không cưới

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 161: Không phải Phó Nhiễm thì không cưới