Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Trà Trà Ái Thượng Thư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93: Chương 93
Nhị Cẩu từng bước lui về phía sau, cuối cùng vấp phải hòn đá ngã xuống đất.
“Ào ~ ” một thùng nước rửa rau dội hết lên người Nhị Cẩu.
"Người này, đang yên đang lành lại ra quấy rầy tôi làm việc, nếu cứ thế này thì công điểm của tôi đều cho anh ta hết."
"Lại đây," Vương Tiểu Thanh kéo tay Lưu Hiểu Yến rời đi.
“Ồ, tôi bảo sao cô không để ý đến tôi, hóa ra là có tình nhân rồi,” Nhị Cẩu vẫn núp ở bên ngoài nhìn trộm.
Người ta đã nói càng không có được lại càng muốn có, Nhị Cẩu lại càng không dễ dàng bỏ qua.
Nhị Cẩu hoảng sợ, lập tức đứng dậy bỏ chạy.
Chương 93: Chương 93
Cứ cách vài ngày hắn ta lại chạy đến cửa nhà Vương Tiểu Thanh, nói vài lời lưu mạnh. Hôm đó hắn ta lại đến, Vương Tiểu Thanh đã sớm có chuẩn bị sẵn, hắn ta vừa xuất hiện, Vương Tiểu Thanh liền đổ một thùng nước rửa rau ra ngoài.
Vương Tiểu Thanh không nói rõ chuyện anh ta quấy rối t*nh d*c, dù sao nói ra cũng không hay.
"Đội trưởng, có người cản trở tôi làm việc!" Vương Tiểu Thanh thật sự không biết phải làm sao.
“Sao nào, đường này là anh làm à, anh có thể đến, mà tôi lại không thể à?” Nhị Cẩu ra vẻ không sợ trời không sợ đất.
"Sao vậy, đồng chí Vương?" Đội trưởng ở gần đó, nghe thấy Vương Tiểu Thanh gọi, liền đi đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhị Cẩu vội vàng rời khỏi ruộng, không ngờ Vương Tiểu Thanh lại cứng đầu cứng cổ như vậy, lại dám đi tìm đội trưởng để đe dọa hắn.
“Ôi, thật ngại quá,” Vương Tiểu Thanh nói xong liền quay người đi vào nhà.
Vương Tiểu Thanh nghe thấy động tĩnh còn tưởng là Nhị Cẩu vào nhà, vội vàng đi ra xem, thấy người tới là Trương Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đội trưởng đương nhiên hiểu rõ Nhị Cẩu là người như thế nào, chỉ có thể dùng công điểm để kiềm chế anh ta, vì công điểm chính là lương thực và tiền bạc, không ai lại muốn mất công điểm cả.
“Trương Vũ, uống một tách trà rồi hãy đi,” Vượng Tiểu Thanh định đi pha trà.
Vương Tiểu Thanh cảm thấy sự kiến nhẫn của mình có giới hạn.
“Cậu cứ thử xem, xem tôi có dám hay không, cút ngay,” ánh mắt Trương Vũ lộ sát khí.
“Cậu làm gì ở đây?” một tiếng hét lớn làm Nhị Cẩu giật mình, nhưng miệng vẫn rất cứng.
Vương Tiểu Thanh mắt nhìn theo hướng Trương Vũ rời đi, nụ cười vẫn nở trên môi.
“Dạo gần đây, cứ vài ngày lại đến, phiền c.h.ế.t đi được, tôi sợ có ngày không chịu nổi mà cầm d.a.o c.h.é.m hắn ta.”
Cô lại đến điểm tri thức gọi Lưu Hiểu Yến.
"Nhị Cẩu, cậu đang làm gì vậy, công điểm nhà mình lại không đi kiếm, lại chạy đến đây quấy rối người ta làm cái gì, nếu còn để tôi nhìn thấy một lần nữa, tôi sẽ trừ công điểm nhà cậu." |
"Ơ~ tôi..." Lưu Hiểu Yến vẫn đang cầm bát cơm liền bị cô kéo đi.
"Hiểu Yến~" Vương Tiểu Thanh đứng ở cửa.
Trương Vũ quay lại nhìn Vương Tiểu Thanh với ánh mắt trấn an, rồi rời đi.
Buổi tối, cô làm món thịt kho, gửi một phần cho Trương Vũ, cô không vào nhà, đưa cho anh rồi đi ngay.
"Đội trưởng, đừng hiểu lầm, tôi thấy các cô ấy gầy yếu, nên đến giúp một tay thôi, tôi đi ngay đây, được chưa?"
“Nhị Cẩu, hôm nay tôi cảnh cáo cậu, nếu như tôi còn nhìn thấy cậu tới quấy rối cô ấy hoặc tôi nghe thấy cậu nói bậy bạ ở bên ngoài thì đừng trách tôi không nương tay.” Trương Vũ vừa nói vừa tiến gần Nhị Cẩu.
Trương Vũ đến đưa củi, vừa hay nhìn thấy cảnh này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đến đây, Tiểu Thanh, có chuyện gì vậy?" Lưu Hiểu Yến đang bưng bát ăn cơm.
“Phụt,” Nhị Cẩu dùng tay lau nước trên mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không cần đâu, buổi tối nhớ đóng chặt cửa sổ, đừng đi ra ngoài một mình, anh đi đây,” Trương Vũ dặn dò cẩn thận rồi chuẩn bị rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trương Vũ, là anh à, tôi cứ tưởng là tên lưu manh đó,” vẻ mặt Vương Tiểu Thanh bất lực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không sao, anh sẽ tìm hắn nói chuyện,” Trương Vũ xếp củi gọn gàng lại.
“Được...” Vương Tiểu Thanh tiễn Trương Vũ ra cửa.
“Hắn ta thường xuyên đến đây à?” Trương Vũ hỏi.
“Anh... anh... anh dám à?” Nhị Cẩu nhìn ánh mắt sắc bén của Trương Vũ, chân có chút run.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.