Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Trà Trà Ái Thượng Thư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 283: Chương 283
Nhị Cẩu thất vọng ngồi xuống ghế, anh ta không biết Trương Hồng Châu sẽ đi đâu.
Mẹ của Nhị Cẩu chạy trước đến nhà trưởng thôn, Nhị Cẩu và cha Nhị Cẩu theo sát phía sau.
"Đã hỏi Tiểu Tứ rồi, anh ấy nói Hồng Châu chiều nay không ngồi xe về."
"Trưởng thôn, trưởng thôn, không xong rồi, không xong rồi."
"Hình như đúng thế, làm sao vậy?" Sáng nay Trương Tiểu Tứ chỉ nhìn thoáng qua, dường như thấy Trương Hồng Châu ở trên xe.
Chương 283: Chương 283
"Ừ, tôi biết rồi."
"Rầm rầm rầm"
"Bây giờ phải làm sao đây?" Đầu óc Nhị Cẩu rối loạn.
Sau khi Nhị Cẩu được cha mẹ nhắc nhở, liền đứng dậy đi vào phòng. lục lọi một lúc, liền phát hiện có hai bộ quần áo đẹp không còn nữa, đó là những bộ quần áo mua sau khi kết hôn, Nhị Cẩu còn nhớ rõ vì anh ta cùng Trương Hồng Châu đi mua.
Về đến nhà, Nhị Cẩu cũng không biết bây giờ phải làm sao.
"Hay là con vào phòng xem thử nó có lấy quần áo đi không?"
"Muộn thế này rồi, có việc gì không?"
"Chiều nay có vài người không ngồi xe trở về, vợ anh cũng không ngồi. Sao vậy, cô ấy vẫn chưa về nhà à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẹ của Nhị Cẩu cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Trương Tiểu Tứ nghi ngờ, nhà mình và nhà Nhị Cẩu trước giờ nước giếng không phạm nước sông, làm gì có chuyện anh ta tới tìm mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Con trai, con có tin không?"
“Hơn nữa, nếu về nhà mẹ đẻ thì chúng ta cũng không ngăn cản cô ta về, con cũng có thể đi cùng nó về mà. Nhưng nó lại không nói một lời nào. cứ như vậy rời đi. có lẽ đã tính toán sẵn từ lâu rồi."
"Chúng ta đến nhà trưởng thôn trước đã."
Mẹ của Nhị Cẩu cảm thấy có thể cô ta đã chạy trốn rồi, trở về thành phố, thành phố mà người ta gọi là Thượng Hải.
Mẹ của Nhị Cẩu kéo Nhị Cẩu chạy đến nhà trưởng thôn.
"Chiều nay thì sao? Cô ấy không ngồi máy kéo đi về cùng mọi người à?"
"Thế nào rồi, Nhị Cẩu, đã hỏi chưa?" Mẹ của Nhị Cẩu sốt ruột hỏi.
"Anh Tiểu Tứ, sáng nay vợ tôi có phải đã lên máy kéo đi lên thị trấn không?"
"Là tôi đây, anh Tiểu Tứ."
Nhị Cẩu Tử tiếp tục hỏi.
Mẹ của Nhị Cẩu đã nhận ra vấn đề.
Nhị Cẩu đến nhà Trương Tiểu Tứ và gõ cửa, nhà Trương Tiểu Tứ đang ăn cơm.
"Đúng là về nhà mẹ đẻ rồi." Cha của Nhị Cẩu bừng tỉnh đại ngộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhị Cẩu biết chữ, liền đọc to lên.
"Con không biết." Trong lòng Nhị Cẩu cảm thấy rối bời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng Nhị Cẩu cũng cảm thấy lo lắng, liền ra ngoài đi tìm Tiểu Tứ, là người hôm nay lái máy kéo.
Nhị Cẩu không nói gì thêm, sau khi hỏi rõ liền trở về nhà.
"Không lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?” Cha của Nhị Cẩu hoàn toàn không nghĩ đến việc có thể Trương Hồng Châu đã chạy trốn.
Nhị Cẩu lại tiếp tục lục lọi, bất ngờ tìm thấy một mảnh giấy trong ngăn kéo, trên đó viết: "Nhị Cẩu, hiện tại đang được nghỉ làm, em về nhà thăm em trai, em gái và bố mẹ. Khoảng một tháng nữa em sẽ quay về, không cần lo lắng — Trương Hồng Châu."
Cha của Nhị Cẩu ngược lại không hề nghĩ đến việc Trương Hồng Châu sẽ bỏ trốn. Nếu cô ta thực sự có khả năng đó, thì cô ta đã về thành phố từ lâu rồi, chẳng cần phải đợi đến bây giờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Muốn về nhà mẹ đẻ thì nên về vào dịp trước Tết để đón Tết cùng gia đình mẹ đẻ, bây giờ đã qua Tết rồi, còn chuẩn bị bắt đầu làm việc đồng áng nữa."
Nhị Cẩu nghe thấy giong của Trương Tiểu Tứ liền đáp lại.
Nhị Cẩu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Để con vào xem thử."
Tiểu Tứ là cháu của trưởng thôn, trước khi Trương Dũng mở cửa hàng đã dạy cậu ấy cách lái máy kéo.
"Ai đó? Trương Tiểu Tứ đi đến gần cửa, chuẩn bị mở cửa.
"Con trai, mẹ con nói đúng, Hồng Châu có phải đã về nhà mẹ đẻ hay không?"
"Cô ấy... có hai ba bộ quần áo không thấy đâu nữa."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.