Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Trà Trà Ái Thượng Thư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 174: Chương 174
Bà Ngô không tin, chờ tới lúc bà làm sườn kho, gà chiên giòn, ông có thể không thèm sao.
“Mẹ, căn nhà này không bằng căn nhà mà mẹ đang ở.” Vương Mộng Mộng nhìn xung quanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng lẽ như người ta vẫn hay nói mẹ chồng nàng dâu thực sự là kẻ thủ trời sinh?
Nếu không, bà Ngô sẽ càng ngày càng không ưa mình, như vậy không tốt, nói không chừng mỗi ngày bà ta đều ở trước mặt xưởng trưởng Ngô thổi gió bên tai, để cho ông ta sa thải mình.
“Ừm, ăn nhanh đi, ăn xong mẹ đưa con đi làm thủ tục nhận việc.” Trong lúc đó, Lưu Thải Hồng dọn dẹp phòng khách và nhà vệ sinh.
Ở nhà, bà cụ cũng không hề buồn vì con trai và con dâu cãi nhau, ngược lại, lại vui tươi hớn hở trở về phòng nghe nghe đài.
Lưu Thải Hồng vui vẻ, bà cụ dễ chiều đến thế mà, không hiểu sao bà Ngô và bà cụ lại không hợp nhau?
“Được, tôi thích ăn mướp.”
Chương 174: Chương 174 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, Lưu Thải Hồng đưa Vương Mộng Mộng đi chợ mua thức ăn, hôm nay mua khá nhiều thức ăn, bà ta mua sườn, chân giò, tôm, mướp, cải xanh, cà chua, trứng, đậu hũ.
“Bà ơi cháu làm món mì sốt cà chua. bà xem có thích không. nếu thích cháu sẽ thường xuyên nấu cho bà ăn.”
“Mẹ, con xuống nông thôn không được ăn hoành thánh, thèm c.h.ế.t đi được.”
Lần trước đã cho lợi ích, nên lần này nhận việc khá suôn sẻ, chưa đầy nửa tiếng, Vương Mộng Mộng đã hoàn thành thủ tục nhận việc, ngày mai có thể đi làm luôn.
“Được, cháu đi đi.” Bà cụ cảm thấy đây đều là chuyện nhỏ, không sao cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưu Thải Hồng nghĩ chờ đến khi hết hạn thuê nhà, sẽ để Vương Mộng Mộng thuê gần nhà xưởng trưởng Ngô một chút, như vậy bà ta có thể có thời gian để chăm sóc con gái hơn.
Lưu Thải Hồng nấu nốt phần hoành thánh còn lại, gọi Vương Mộng Mộng vào bếp ăn.
Lưu Thải Hồng nghĩ, sau này vẫn phải nấu hai món mà xưởng trưởng Ngô và bà Ngô thích ăn.
Lưu Thải Hồng đi đâu cũng phải chào bà cụ một tiếng, sợ bà cụ thức dậy lại đi tìm mình, phát hiện mình không có ở đây, nhất định sẽ không vui.
Về đến nhà xưởng trưởng Ngô, mắt thấy sắp đến giờ ăn trưa, Lưu Thải Hồng liền nấu đơn giản một chút, bà ta làm món mì sốt cà. Đầu tiên bưng một bát cho bà cụ.
Lưu Thải Hồng nấu cho bà cụ món mì được nấu mềm nhừ, rất dễ ăn.
Lưu Thải Hồng đóng cửa lại, giúp Vương Mộng Mộng thu dọn hành lý xong, mẹ con hai người mang theo hành lý lớn nhỏ trở về căn nhà thuê của Lưu Thải Hồng.
“Bà ơi, bà ở nhà ngủ, cháu về nhà một chuyến, về nhà lấy ít đồ.”
Mười phút sau, Lưu Thải Hồng chào bà cụ, nói mình đi mua thức ăn, rồi đưa Vương Mộng Mộng đến nhà máy làm thủ tục nhận việc.
“Bà ơi, cháu về rồi, chuẩn bị nấu ăn tối, tối nay cháu làm món mướp xào trứng cho bà ăn.” Lưu Thải Hồng chưa từng nấu mướp cho bà cụ, không biết bà có thích ăn không.
Bà cụ nếm thử một miếng liền thích ngay, gật đầu khen ngon.
Vương Mộng Mộng nhìn bát hoành thánh nhân thịt lớn, vui vẻ đến mức muốn muốn bay lên.
Buổi chiều, trở về nhà xưởng trưởng Ngô thì thấy bà cụ đang xem TV. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Buổi trưa ăn cơm xong, dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, bà cụ chuẩn bị đi ngủ.
Buổi tối, quả nhiên bà Ngô không chê bai nữa, xưởng trưởng Ngô cũng ăn thêm nửa bát cơm so với thường ngày.
Buổi tối, Lưu Thải Hồng trổ tài nấu món mướp xào trứng, đậu hũ chiên, sườn kho, tôm hấp, cải xanh, tổng cộng năm món, có món xưởng trưởng Ngô thích, cũng có món bà cụ thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con gái, phải biết đủ, nhanh chóng thu dọn quần áo đi, ngày mai đi làm rồi, không còn thời gian nữa đâu. Sau này buổi tối trở về, tự mình nấu cơm ăn, có nghe rõ không? Nhà này cách nhà xưởng trưởng Ngô quá xa, nếu không con đã có thể qua đó ăn rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.