Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66: Ngọc bích
——
Không sai, cô tìm được tổng cộng sáu viên ngọc bích từ giữa mảnh vụn, màu sắc của những viên ngọc bích này cực kỳ đậm, gần như là xanh đậm, cộng thêm là những viên đá thô chưa qua mài dũa cho nên những mảnh vụn rơi xuống không dễ nhìn thấy.
Tâm trạng đồng cảm của bác gái hoàn toàn được Cố Lập Đông gợi lên. Cũng bắt đầu dò hỏi anh có cần sự giúp đỡ của bà ấy hay không.
Cố Lập Đông lắc đầu: "Cháu là một cô nhi. Bình thường thời gian nghỉ phép chỉ thích đi khắp nơi, hy vọng có một ngày có thể gặp được người thân trên đường."
Tìm một buổi sáng, ngay vào lúc Cố Lập Đông chuẩn bị ăn cơm thì cuối cùng anh cũng tìm được nơi đó.
"Đăng kí thành viên kho hàng xuất nhập khẩu tại chợ bán thức ăn."
"18 tuổi."
Lời này lại làm bác gái giật mình, nhìn dáng vẻ của thằng nhóc này, có tay có chân, thế nhưng lại không cha không mẹ, thật đúng là đáng thương. Vậy mà còn nghĩ rằng có thể gặp lại người thân khi đi lang thang trên đường.
"À, hóa ra đồng chí là tài xế nhà máy."
Ghế lắc và máy radio trước kia cũng không thấy đối phương đến nơi này tìm nữa.
Mặt khác, sáng sớm Cố Lập Đông đã mượn xe đạp lên đường, trực tiếp đến khu trung tâm bên kia.
Bước xuống xe đạp, anh đẩy xe đạp đi trên đường, các ngõ hẻm, chuẩn bị đi xung quanh mấy ngõ hẻm một lần để xác nhận mục đích cuối cùng.
Hà Ngọc Yến lập tức không khách khí nói: "Đồng chí Hứa, chờ lát nữa nhớ gom hết đồ lại thành một đống." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cái này… tôi vào xem một chút thì biết."
Hứa Thúy Bình vừa nghe xong, vui vẻ chuẩn bị xông vào. Sau đó lại bị Hà Ngọc Yến chặn lại.
"Chào buổi sáng đồng chí, tôi luống cuống tới trạm mua bán đồ phế thải tìm một món đồ. Có thể phiền cô mở cửa giúp được không?"
Nghe thấy anh vừa kết hôn muốn tìm một chỗ ở. Biểu tình bác gái hoàn toàn thả lỏng, không phải bà ấy khoe khoang mà khu vực này của bọn họ bất kể là hoàn cảnh hay những phương diện khác đều rất thuận lợi. Nếu ở xã hội cũ, nơi này của bọn họ chính là dưới chân hoàng thành, cách nơi ở của hoàng đế rất gần, ở nơi này còn sót lại không ít long khí đó.
Cái này… Thật sự khiến cho Hà Ngọc Yến suýt bật cười.
"Bác gái, nhà ở khu vực này có thể mua hay thuê không? Cháu vừa mới kết hôn…"
Nói nơi này là khu trung tâm là bởi vì cơ quan quốc gia và kiến trúc vương triều cổ đại đều ở nơi này. Thân phận người ở chỗ này đương nhiên cũng khác với công nhân bình thường như bọn họ.
Nhưng cô dùng hơn một tiếng, kiểm tra lại những mảnh gỗ một lần, kết quả tìm không thấy.
Nhưng nhìn hình dáng lớn nhỏ của những mảnh gỗ này rất giống như bị tháo dỡ và phá hủy trên giá sách, bởi vì bị tháo dỡ một cách thô bạo, rất nhiều mảnh gỗ đều có gai đinh.
——
Thật ra Hà Ngọc Yến không biết, những viên ngọc bích này trước buổi sáng vẫn còn ẩn giấu trong mảnh gỗ, thế nhưng mảnh gỗ đã trải qua va đập và vận chuyển đã sắp rơi ra. Kết quả Hứa Thúy Bình bởi vì luống cuống đã làm gãy mối liên kết cuối cùng giữa mảnh gỗ.
"Hứa Thúy Bình."
"Vị đồng chí này, cô là người đơn vị nào thế? Không ai nói với đồng chí rằng đối đãi với đồng chí công nhân cùng giai cấp phải ấm áp như gió mùa xuân sao? Cô đây cứ hô hào quát tháo, người không biết còn tưởng rằng cô là trưởng bối của tôi đó!"
Đùa à, nơi này đã cố định thời gian mở. Cô sẽ không vì Hứa Thúy Bình mà gia lượng công việc hai tiếng tăng cho mình.
Mục đích của Cố Lập Đông tới tìm kiếm chủ yếu là tầng hầm ngầm kia, không có hứng thú với việc tìm người thân. Vì vậy anh lập tức đổi câu chuyện hỏi thăm nhà ở bên này.
Những người mang đống phế phẩm đó đến trên tay đều là phù hiệu màu đỏ. Phế phẩm thật sự là phế phẩm, đồ không nhiều, đều là các loại gỗ vụn, mảnh sứ vỡ.
Điều này khiến Hứa Thúy Bình càng khó chịu, đồng thời cũng ảo não lúc đầu mình nên bỏ tiền mua lại vị trí công việc tạm thời ở trạm mua bán phế thải, như vậy bây giờ cô ta cũng không cần nhìn sắc mặt người khác.
Vào lúc này trong sân để một đống đồ phế phẩm mà Hứa Thúy Bình vốn không để ý đến đồ vật này nên đã lấy tay gạt từng cái từng cái ra.
Hà Ngọc Yến đương nhiên trả lời không mở.
Hà Ngọc Yến vốn cũng muốn làm khó người này nhưng sẽ không ngăn cản đối phương đi vào trong.
Cố Lập Đông nhìn bác gái chặn trước xe đạp, bất đắc dĩ lắc đầu: "Chào đồng chí, đây là giấy hành nghề của tôi, mời kiểm tra."
Bác gái nhìn thấy nội dung trong giấy hành nghề, giọng nói cũng hòa hoãn lại. Nhưng bà vẫn tiếp tục vấn đề: "Cậu tới chỗ chúng tôi thăm người thân à?"
Thời buổi này ở bên ngoài chỉ cách mấy ngõ hẻm cũng cần người tuần tra khu vực, cảm thấy người lạ mắt đều sẽ bắt người kiểm tra thông tin cá nhân. Lúc này, giấy hành nghề chính là một thứ chứng minh tốt nhất.
Hà Ngọc Yến thầm nghĩ, vẫn biết nói tiếng người à? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiến trúc ở khu vực này đều là các loại tứ hợp viện, tam hợp viện, nhị hợp viện. Ngõ nhỏ lại thông suốt bốn hướng, nhân viên đi lại không ít.
Những thông tin cá nhân này lần lượt xuất hiện trong đầu Hà Ngọc Yến, rất nhanh cô đã có chút hiểu biết với người tên Hứa Thúy Bình này.
Vì vậy, Hà Ngọc Yến trực tiếp ngồi xổm xuống, bắt đầu tìm những mảnh gỗ chưa bị kiểm tra qua.
Trong lòng Hà Ngọc Yến vừa mới nghĩ ra một ý thì nghe được giọng nói không kiên nhẫn của người phụ nữ phía sau, điều này làm cô rất không vui nhưng đồng thời cũng nghĩ tới cái gì đó.
Bởi vì cô còn cần năng lực như con chuột săn báu vật của đối phương!
Người này không thu hoạch được gì nhưng mình đã có một chút ý tưởng.
Hứa Thúy Bình xin phép quản lý kho một tiếng, thấy đồ đạc hỗn độn, trong chốc lát quả thật không thể nào tìm được, cô ta chỉ đành cắn răng hỏi Hà Ngọc Yến buổi trưa trạm mua bán đồ phế thải có mở hay không.
Sau khi xác nhận rằng Hà Ngọc Yến cũng khó nói chuyện, Hứa Thúy Bình càng không dám đến muộn giờ đóng cửa buổi chiều của đối phương. Chỉ có thể đi về đi làm đã, buổi chiều lại xin lãnh đạo nghỉ sớm. Dù sao cái cây trong mơ xuất hiện rất rõ ràng. Chỉ cần cô ta kiểm tra toàn bộ cây trong này một lần là có thể tìm được đồ.
Điều này càng thuận lợi cho Hà Ngọc Yến.
Chương 66: Ngọc bích
Hứa Thúy Bình luống cuống đi tìm đồ tốt, trực tiếp lấy giấy hành nghề vừa mới được phát ngày hôm qua ra, sau khi để cho Hà Ngọc Yến ghi thông tin lại xong, lúc này mới vội vàng đi vào. - -
"Đồng chí, ở đơn vị nào thế? Tới nơi này làm gì?"
Cô đem tất cả những mảnh lớn chất chồng lên nhau, Hà Ngọc Yến cuối cùng cũng nhìn thấy những viên đá trong đống mảnh vụn. Đá không lớn, lớn nhất chỉ có viên to bằng móng tay của người trưởng thành.
Hứa Thúy Bình luống cuống tìm đồ, không quan tâm đến Hà Ngọc Yến đang nói chuyện, chỉ gật đầu qua loa, ánh mắt không rời khỏi những phế phẩm kia dù chỉ một chút.
"Vậy thì buổi chiều tôi sẽ đến sớm."
Bác gái nhìn đồng chí nam xa lạ trước mặt, dáng người cao lớn, cơ bắp cánh tay phồng to, khóe mắt còn có vết sẹo, nhìn thế nào cũng có loại khí chất bá đạo. Tổng kết lại chính là không giống người tốt.
Trên mặt cô lại chậm rãi nói: "Tìm cái gì? Trạm mua bán phế thải của chúng tôi chỉ có rác rưởi, sáng sớm có thể tìm được cái gì chứ?"
Hứa Thúy Bình bị Hà Ngọc Yến chụp cho cái mũ này, bị dọa phát run. Cuối cùng cũng bắt đầu biết lễ phép.
Nhìn bóng lưng không cam lòng rời đi của đối phương, Hà Ngọc Yến không nhịn được bật cười.
Cô đứng ở cách đó không xa quan sát mấy phút, phát hiện ánh mắt người này chỉ nhìn chằm chằm vào các loại mảnh gỗ, không nhịn được nghi ngờ chẳng lẽ lần này lại là vàng giấu trong gỗ.
Lần này cô ta đã tìm hết một tiếng nhưng không thu hoạch được gì.
"Vậy được, chờ lát nữa cô có thể đi vào nhưng cô không được làm loạn đồ đạc bên trong, nếu làm loạn thì phải xếp lại."
Sau đó Hà Ngọc Yến liền nghe được âm thanh lục soát đồ bên trong.
Cả ngày hôm qua cô đều ở trạm mua bán phế thải này, đương nhiên biết trước khi tan làm có người đưa một đống phế phẩm đến.
Mặc dù anh rất cẩn thận những vẫn bị bác gái tuần tra ở con hẻm gọi lại hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy nhiên đối với đá quý mà nói, hình dạng này đã rất lớn rồi.
Nghĩ như vậy, cô lại nhìn mặt cắt những mảnh gỗ một chút, đột nhiên cô nghĩ ra một loại khả năng.
Ngày hôm qua Hà Ngọc Yến vội tan làm không nhìn cẩn thận, bây giờ thấy người phụ nữ Hứa Thúy Bình sáng sớm không đi làm mà đã đến đây. Cô ý thức được là bên trong có lẽ lại có bảo bối gì tốt.
Chẳng lẽ đồ bên trong này đã bị người có băng đô màu đỏ trên tay áo lấy đi ư?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà ở khu vực như vậy, khá nhiều viện có người ở, nhưng cũng có một số ít viện không có người ở. Những viện không có người ở này nhìn qua thì có một số còn giữ gìn rất tốt, số còn lại đều đổ nát không chịu nổi.
Đi theo bước chân Hứa Thúy Bình, Hà Ngọc Yến đi tới sân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hà Ngọc Yến nghe vậy, lại lập tức lắc đầu. Căn cứ vào quan sát của cô, Hứa Thúy Bình hẳn chỉ biết những thứ kia là báu vật mà chưa có người nào tìm được.
Vừa rồi cô thấy Hứa Thúy Bình bị đinh trên gỗ đâm trúng than đau, điều này càng làm Hà Ngọc Yến cẩn thận hơn.
"Chờ một chút, cầm giấy hành nghề ra cho tôi xem."
Hà Ngọc Yến đoán những viên ngọc bích này ban đầu hẳn là giấu ở giữa mảnh gỗ, trải qua quá trình vận chuyển va chạm, lúc đến nơi này thì mảnh gỗ nứt ra, ngọc giấu bên trong rơi trên đất.
Trong lòng bác gái thầm nghĩ như vậy, miệng lại bắt đầu giới thiệu tình huống các con đường ngõ hẻm cho Cố Lập Đông.
Khu vực được đánh dấu trên bản đồ lá vàng đúng là vùng này nhưng cụ thể là hộ nhà nào thì Cố Lập Đông không biết được.
Hứa Thúy Bình liều mạng muốn tìm đồ tốt, chỉ là chúng nhỏ bé nằm trên đất, kết quả bị đối phương bỏ qua.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.